“Tại sao lại như vậy?” Tô Uyển Đình thấy từng sợi thần kinh trong đầu cô ta đều căng cứng, không thể tin được chuyện đang xảy ra trước mắt cô ta.
Ngọc Tịnh Thi nhìn chằm chằm vào tệp các trang bản thảo loại A rất quen thuộc trên màn hình điện thoại, thậm chí ngay cả một câu cũng không nói nên lời!
“Không thể nào...
“Làm sao lại bị lộ ra ngoài được chứ?”
“Trời ơi...
Như có một vụ nổ vừa xảy ra ở bộ phận thiết kế.
Trong văn phòng tổng giám đốc.
Mạc Tử Văn không dám hít thở, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Từng tấm ảnh đều như kim châm đậm vào khiến hai mắt Kinh Tử Sâm đau đớn.
Cuộc khủng hoảng này ập đến quá bất ngờ và không kịp đề phòng!
Sắc mặt anh bình tĩnh, suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển.
Lúc này Ngọc Tịnh Thi lảo đảo, vội vàng bước vào, ngay cả cửa cũng không kịp gõ đã nói: “Kinh Tử Sâm, bản thảo bị lộ rồi.” Cô ta cảm thấy như muốn khóc, thở hổn hển đầy khó nhọc.
Từ trước đến giờ cô ta vẫn luôn duy trì vẻ bình tĩnh, chưa từng thất thổ như vậy bao giờ.
Cùng lúc đó, điện thoại bàn trên bàn làm việc reo lên.
Mạc Tử Văn vừa nhìn thấy tên người gọi, anh ta cũng không dám nhận mà chỉ nói lại: “Tổng giám đốc, là bên phía Nữ hoàng ạ.
Đến tám, chín phần mười là Nữ hoàng cũng đã nhìn thấy việc bản thảo bị lộ ra ngoài.
Cuộc điện thoại này không thể không nhận.
Tiếng chuông vẫn tiếp tục reo.
Dưới ánh nhìn chăm chú không chớp mắt của Ngọc Tịnh Thi, Kinh Tử Sâm nhấc ống nghe lên đặt bên tai, vẻ mặt anh hết sức thoải mái và nói bằng thứ tiếng Anh lưu loát: “Xin chào, đây là văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Kinh Thị”
“Cậu là tổng giám đốc Kinh Tử Sâm à?” Giọng nói hiền từ của Nữ hoàng truyền đến.
“Xin kính chào Nữ hoàng, tôi là Kinh Tử Sâm” Giọng anh dịu dàng, khiêm tốn nhã nhặn, trên khóe môi còn vương ý cười nhẹ nhàng, vui vẻ.
Nữ hoàng đi thẳng vào vấn đề: “Tôi nghe nói bản phác thảo thiết kế của các cậu đã bị rò rỉ ra ngoài và đang được đăng tràn lan khắp nơi trên mạng. Tôi đã xem bản thảo rồi, nó rất mới mẻ, độc đáo và hoàn toàn vượt qua cả sự mong đợi của tôi. Nhưng thứ tôi muốn chính là sự bất ngờ và mong đợi, và nó cần phải được công bố lần đầu tiên trong bữa tiệc tối của tôi”
“Nữ hoàng bệ hạ. Kinh Tử Sâm dùng giọng điệu nhẹ nhàng mà giải thích vô cùng kiên nhẫn: “Những tác phẩm thiết kế mà người nhìn thấy ở trên mạng đều là những tác phẩm chưa qua kiểm tra của chúng tôi thôi. Chúng tôi cố ý đăng lên mạng để mọi người cùng thưởng thức. Còn những điều người vừa yêu cầu, chúng tôi sẽ đưa nó đến cho người
Nghe xong những lời này, Ngọc Tịnh Thi quả thực ngạc nhiên đến nỗi há hốc miệng!
Cứ như vậy mà xong rồi sao???
Mạc Tử Văn suýt chút nữa cũng muốn sụp đổ, đừng hứa hẹn dễ dàng vậy chứ! Tiền đền bù vi phạm hợp đồng có giá trên trời đó!!!
Nữ hoàng cũng phải thấy kinh ngạc: “Cậu còn có bản phác thảo tốt hơn nữa sao?"
“Đương nhiên ạ.” Kinh Tử Sâm vẫn bình tĩnh vô cùng: “Bởi vì chúng tôi có những người ưu tú nhất.
“Tôi rất mong chờ cuộc gặp mặt ngày mai đấy” Nữ hoàng nói: “Tôi thực sự rất muốn xem những tác phẩm thiết kế đó, nhất định chúng sẽ vô cùng vô cùng hoàn hảo.
Nghe thấy tâm trạng Nữ hoàng rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, Kinh Tử Sâm mỉm cười: “Vậy ngày mai gặp.”
“Được, ngày mai đúng giờ gặp”
Kinh Tử Sâm đặt ống nghe xuống, một sự im lặng bao phủ khắp văn phòng một lúc lâu.
Ngọc Tịnh Thi và Mạc Tử Văn đều biết rằng Kinh Tử Sâm hoàn toàn không còn bản thảo nào cả. Thứ bị rò rỉ ra chính là bản thảo loại A đã được chọn lọc kĩ, vốn định để mang ra để Nữ hoàng chiêm ngưỡng.
Chỉ có thời gian một buổi tối thôi, có thể lấy ra tác phẩm mới từ chỗ nào chứ?
“Cô quay lại bộ phận thiết kế đi, ổn định tâm trạng của mọi người trước đã. Còn chuyện bản thảo tôi sẽ tự xử lý” Kinh Tử Sâm nhìn Ngọc Tịnh Thi.
Cô ta thực sự rất lo lắng: “Anh sẽ xử lý như thế nào?” Cô ta gần như sắp khóc tới nơi rồi.
Kinh Tử Sâm không để ý đến cô ta, ánh mắt rơi xuống người Mạc Tử Văn: “Cậu đi điều tra xem bản thảo bị rò rỉ ra ngoài như thế nào, nhất định phải tìm hiểu được nguyên nhân.
“Vâng.”
Sau khi Mạc Tử Văn quay người rời đi, Ngọc Tịnh Thi cũng ra khỏi văn phòng.
Văn phòng lớn như vậy chỉ còn lại một mình Kinh Tử Sâm. Anh mím đôi môi mỏng thành một đường thẳng, sắc mặt lạnh lùng lại đạm nhiên.
Trên người giống như phải gồng lấy sức nặng tựa ngàn cân.
Đối phương làm điều này không phải vì tiền mà chỉ muốn phá hỏng sự kiện này.
Việc này bị phá hỏng thì có lợi ích gì cho họ chứ?
Bên được lợi lớn nhất là R-Alan, nhưng chuyện này rõ ràng không phải do R-Alan làm.
Điều rất không may chính là, đúng lúc này camera theo dõi lại bị hỏng mất.
Tại vịnh Phỉ Thúy.
Hai đứa nhỏ về nhà sau khi tan học thì thấy mẹ đang ở nhà, thế là chúng phấn khích đến nỗi nhảy cẫng lên!
Ban đầu bọn chúng muốn kéo mẹ cùng làm bữa tối cho ba nhưng bị mẹ từ chối một cách vô tình. Bọn nhỏ vẫn chưa biết là mẹ còn đang giận dỗi sau khi xem được bức ảnh đó đâu.
“Mẹ ơi, mẹ lại cãi nhau với ba sao ạ?” Minh Triết lắc lắc tay cô: “Sao mẹ lại không vui vậy ạ?”
Dưới sự kiên trì của Minh Triết và Bảo Ngọc, cuối cùng cô cũng bị hai đứa nhỏ kéo vào phòng bếp: “Chúng con cũng sẽ giúp mẹ! Chúng ta cùng nấu cơm nào!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất