Kinh Tố Ngọc vừa tháo mặt nạ xuống, thấy Ngọc Tịnh Thi trong sân đi về hướng này, bà ta nở nụ cười tươi, tâm trạng trở nên tốt lên hẳn. 

“Cháu chào dì” 

“Tịnh Thi đến rồi à? Không phải dì đã nói, đừng có lần nào tới cũng mang quà đến sao?” Kinh Tố Ngọc đón cô ta ngoài cửa: “Cứ xem đây là nhà mình đi. 

Mức độ khôi phục khiến Ngọc Tịnh Thi vô cùng ngạc nhiên, bà ta có thể tháo mặt nạ xuống rồi. 

Cô ta đặt quà xuống rồi nhanh chóng ôm bà ta: “Dì à, đây chỉ là chút tâm ý của cháu. 

Nụ cười xinh đẹp, thiếu một chút cảm giác an toàn trong lòng, Lê Mạn Nhu sắp lập công lớn, nhà họ Kinh còn có vị trí cho Ngọc Tịnh Thi cô ta ư? 

Sau khi hàn huyên vài câu, Ngọc Tịnh Thi hỏi: “Dì à, Lê Mạn Nhu đang ở trên lầu hả?” 

“Đúng vậy, cô ta đang nghiên cứu bào chế thuốc. Nhìn lên lầu, vô ta lại hỏi: “Vậy cháu có thể đi xem được không?” 

“Đi đi” 

Sau khi được sự cho phép của Kinh Tế Ngọc, Ngọc Tịnh Thi bước lên lầu. Cô ta thu lại nụ cười, trong lòng chỉ có một niềm tin kiên định. 

Lê Mạn Nhu đã làm việc trong phòng nghiên cứu được năm tiếng, vừa mới về phòng ngủ. Cô đóng cửa phòng, đi tới cửa sổ sát đất và rót cho mình một tách trà. 

Vô tình quay đầu nhìn, cô bắt gặp chiếc Bentley màu đỏ bên ngoài cửa sổ, Ngọc Tịnh Thi tới đây ư? 

Nhưng Lê Mạn Nhu không cảm thấy hồi hộp, vừa uống trà vừa nghịch móc khoá do Kinh Tử Sâm tặng. Cậu bé hoạt hình này đáng yêu thật, tỉ mĩ nhìn ngắm, ánh mắt cô toát lên vẻ dịu dàng. 

Lần này tạm biệt, sau này còn gặp lại nhau không? 

Ngọc Tịnh Thi lên lầu thấy không có người trong phòng nghiên cứu, cô ta đi vào và tới thẳng chỗ bàn thuốc. 

Một dãy lọ thuốc nước có mức độ, cô ta không do dự, lấy một lọ chất lỏng, bình tĩnh đổ vào từng lọ một. 

Động tác nhanh chóng có nghĩa đã có chuẩn bị trước. 

Sau khi làm xong, cô ta cất lọ thuốc rồi quay người rời đi. Ngọc Tịnh Thi tỏ ra điềm tĩnh, không hề chột dạ, không hổ là phó giám đốc tập đoàn làm việc dứt khoát. 

Cô ta đi ngang qua phòng thay đồ, vô tình đảo mắt thấy bên trong chứa đầy quần áo nữ trẻ trung đủ kiểu, không khỏi nhớ đến cuộc gọi mà Kinh Tử Sâm gọi ở trang viên lâu 

đài. 

Dì Kinh chính tay dọn đồ của Lê Mạn Nhu qua vịnh Minh Hà. 

Còn nói là không công nhận cô, bà ta cũng giả tạo thật. 

Ngọc Tịnh Thi nén cơn giận trong lòng và bước xuống lầu, khoé miệng lại tươi cười lần nữa: “Dì à, dạo này công ty hơi bận, cháu phải đi trước đây. 

“Ăn cơm rồi hẵng đi” Kinh Tố Ngọc vẫn giữ cô ta lại nhưu ngày thường, ánh mắt không hề che đậy sự yêu thích dành cho Ngọc Tịnh Thi. 

“Dạ không ạ, còn một cuộc họp đang chờ cháu. Dì à, hôm khác cháu đến thăm dì nha. Cô ta nhẹ nhàng ôm lấy bà ta. 

Kinh Tế Ngọc tiễn cô ta ra tới sân và đưa lên xe: “Nhớ chú ý an toàn. Mắt nhìn cô ta lái xe rời đi. 

Một cơn gió nhẹ thổi qua, bà ta thầm nghĩ, Tịnh Thi à, cháu hãy chịu đựng thêm một chút nữa. Đợi Lê Mạn Nhu rời đi, vị trí mợ chủ nhà họ Kinh mãi luôn là của cháu. 

Ngọc Tịnh Thi siết chặt vô lăng, đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ tàn nhẫn. Dì à, mong dì đừng trách cháu. Do bản thân dì không đủ kiên định, cháu không thể mất Kinh Tử Sâm. Tất cả những gì cháu làm đều là vì yêu anh ấy. 

eyJpdiI6ImVocTZBUE1INWFxY3p2dzU0Rk12cGc9PSIsInZhbHVlIjoiaTVVd3FqTmZSclwvcWhpeklNRUYxdUs5VUZGWVBzdnZuWTY0dFlsdllrSEZSejNnZFlhNTc0MitCN3N5UHdMM2FLcTJ1K2xNOXF3dThicDVZeU5uUTltUVo3MmkzcFJZQWxcL1VWRkZHakFqSmQ1bU5XSlh4aFUzcDh5ZUdJUTlmYzFudWtHMklpN2w4aFwvak9CTW5sbkFZUVU2UHkwT01RVGZIK3BxcUpCWHRvSmZUWCtUZVwvaDFEeHk2UUhnb0liK25OVlJTT1wveDg0a1dFNENxN01wbmJldmd5NU9GK1FORzA1MDRPN3V3bmdvU0xVd0NyVlwvdFF3ZlNiUGJMandcL0lnalFYQWdWV0h1dzM0QTZhZXFub01jSHFhcVFWKzVGOXVhOVhlWE5kVFlYcmVNRmZQMU84TVhzRjdTZks3WGozeFZDQWg4ajA0aXkxNnVWREdSXC9jRXVrVzJDQkJ1TUcxS1VRXC8wSG5aUkhzWTZMRjNiOTFCMmFBYnZnRXNjN3djM09wYjIxZkNvUkhyTENxUStSWXl3YUkwcWJUc1NSbVwvcDRXRkg0dnZKYXpoRWtldFkzOURxMVZNUlhYczkzdXRaSFVrMnRpUjAwemJZZ0JsbHdmZDJYSWpDUzR1Zng0Z1ZlMnJyTmR3UnRTREUrNmM0ZGJTSWlCVFNkcWhiUmRiOTFhT2xsbHNaUXo1XC9hUlRLZnA4SHFpSGJNZWtWWVAzcEFxWG5RY0xHRzVuZEZRTVFJaUVhYys5Z2pkWCtSS3plRGZmcmNcLzBrOWZoVFNGVEd1S1JYWWdcL1JcL2tyTHMxTkw5YmcwSkYzb1A1Skw3cmt1Z09Vc1JranR3ZEFCRk1Vd3VjOGdGTHp0cE5cL0tXUlUrYTdVSjhJZE5qclwvNE5yVkcyN1JqYk85WHlNMVJcL3V3TU1DNXkxTDQrNndHQkdBWXZQRFwvMGdEd0tVczI4S2dvc0xHN2hSQVdYM1Jsenl1NklwNTlmS1hvKzdmVkozUlY3YWI3dGZkZmdJczc3KzFkdGV6VHM5aDRlYnpsWXljN3kreUNZZWRrajhqeldyd0RtQ041ZWVoTVwvdWlQZTdUb1crTkNYOVJsZHJ2UUErcWQiLCJtYWMiOiJiZTdhNjMwZGZjZThjMTU5YjMyMjRjZjU5MzUzYmFiODIyMDdlMzY0NWM4MzU3OTc1NjJjZWM0OGZkOTNhM2IyIn0=
eyJpdiI6Ik1cLzdleDAySTZINTNHbUFQSFdYbHV3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Ilh6TGdUaW16emE1aWlnZzA2VW9mdUlmajBTbWxGQUFyZnVrbnBrdnlYbHhqM0pFSWhpeWRUdnNpRW5MdzBrN3NlTGxTOVlaUjE0Mm1EZUNaeDVcL3pUUnpNREJsWTBualNDTkJcL2xjcTUzZVwvU0pnalowSjdxTXFzWFBZcFAxeEduNmFEY0VsWkxRWnJpT3Iyem9obng1QT09IiwibWFjIjoiMGQxMjA3ZDhkMWJiMTAwODgzNjU4OGRkNWZlYzI0MTY0M2YwOTYyYzUxZDAwNDY2YTY0MDRhYTVhMjBhYjAyMiJ9

“Vậy... có cần đổi thực đơn cho bữa tối không?” Lạc Vân suy nghĩ chu đáo: “Bữa trưa bà cũng chẳng ăn nhiều. Kinh Tế Ngọc ngước mắt nhìn cô ta rồi khựng lại: “Không biết tôi bị làm sao nữa, hôm nay rất muốn ăn món do Lê Mạn nhu nấu”

Ads
';
Advertisement
x