Trong lúc xoay tròn, trời đất rung chuyển, gió mây biến ảo. Mây ma dày đặc bị thổi tan hoàn toàn, thay vào đó là bầu trời bạc rực rỡ. 

 

 

“Lâm Nhất đệ tử Dao Quang, bước ra chịu chết cho ta!” 

 

Diêm Không cười điên cuồng, tiếng quát lớn vang lên khiến cả dãy núi tuyết mênh mông cũng rung chuyển. 

 

Trong sơn cốc tượng thánh, Mộc Tuyết Cầm và các đệ tử Kiếm Tông đang bị vây trong kiếm trận đều cảm nhận được sự thay đổi này. 

 

“Lâm Nhất?” 

 

“Lâm sư huynh đến rồi sao? Hình như là giọng của Diêm Không...” 

 

“Lâm sư huynh không nên đến đây mới đúng...” 

 

“Mộc sư tỷ, chúng ta xông ra liều chết với bọn chúng đi!” 

 

Đám đệ tử Kiếm Tông, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc, rồi ngay sau đó sắc mặt trở nên nghiêm trọng, trong mắt đầy vẻ lo lắng, rồi tức giận nhìn Mộc Tuyết Cầm. 

 

Sắc mặt Mộc Tuyết Cầm thay đổi, vẻ mặt không ổn định. 

 

Vút! 

 

Đúng lúc này, trong kiếm trận có vài bóng người lướt vào, mọi người lập tức căng thẳng, vội ngẩng đầu nhìn, phát hiện người dẫn đầu là Công Tôn Viêm, Kim Huyền Dực và Quý Thư Huyền, cùng các đệ tử Kiếm Tông khác được họ cứu ra. 

 

“Sao các đệ đến đây?” 

 

“Kim sư đệ, Quý sư đệ, chẳng phải các đệ bị bắt rồi sao?” 

 

Sau cơn kinh ngạc, hàng loạt câu hỏi dồn dập hướng về phía ba người Công Tôn Viêm. 

 

Ba người Công Tôn Viêm vô cùng kích động, cuối cùng vẫn là Công Tôn Viêm lớn tiếng nói: “Mộc sư tỷ, là Lâm Nhất, Lâm sư huynh đã quay về rồi. Huynh ấy quét ngang mà đến, đệ tử tám đại tông môn đều bị huynh ấy đánh tan, đại khai sát giới, ai cản đều phải chết, thay Kiếm Tông ta trả thù!” 

 

“Bọn đệ đều do Lâm sư huynh cứu.” Kim Huyền Dực và Quý Thư Huyền nói thêm. 

 

Những đệ tử khác được cứu cũng lần lượt lên tiếng. 

 

“Bọn ta vốn chắc chắn phải chết rồi, nhưng đúng lúc bị thương nặng thì nghe thấy tiếng Lâm sư huynh, huynh ấy một đường quét sạch, chỗ nào cũng vang lên câu Lâm Nhất đệ tử Dao Quang ở đây, ai dám chiến một trận, kết quả là chẳng ai dám chiến, ai cản đều chết.” 

 

“Đúng vậy, huynh ấy mạnh lắm, thật sự xứng đáng là đệ tử của sư tổ Dao Quang! Uy danh của Kiếm Tông ta, được một mình huynh ấy với một thanh kiếm, mạnh mẽ giành về.” 

 

… 

 

Mọi người lần lượt nói, khiến các đệ tử Kiếm Tông máu nóng sôi trào, khóe mắt đỏ hoe. 

 

Mộc Tuyết Cầm khẽ cắn môi, trong mắt dâng lên làn hơi nước, trong lòng ngập tràn ấm áp. Thảo nào... Thảo nào vừa rồi Diêm Không chỉ còn chút nữa là phá được kiếm trận thì đột ngột từ bỏ, là đệ ấy, là Lâm sư đệ đã kéo tất cả mọi người đi rồi. 

 

“Mộc sư tỷ, chúng ta xông ra ngoài đi!” 

 

“Đúng vậy! Xông ra thôi, liều chết với đám khốn nạn Huyền Thiên Tông kia một trận!” 

 

Mọi người phẫn nộ sục sôi, không thể kiềm chế được nữa. 

 

Ánh mắt Mộc Tuyết Cầm lóe sáng, nhanh chóng đưa ra quyết định, trầm giọng nói: “Giữ một nửa người ở đây trấn thủ, Diệp sư muội đang luyện hóa tượng thánh, chỉ cần luyện hóa thành công, Kiếm Tông ta sẽ nhận được truyền thừa của Đại Thánh thời thượng cổ, tuyệt đối không thể sơ suất. Những người còn lại, theo ta xông ra ngoài!” 

 

“Rõ!” 

 

Nhiều đệ tử Kiếm Tông đồng loạt đứng dậy, nhanh chóng phân chia nhiệm vụ. 

 

“Các vị đồng môn, theo ta xông ra ngoài, trợ giúp cho Lâm sư huynh!” Mộc Tuyết Cầm xung phong dẫn đầu, trầm giọng hô lớn: “Hạo nguyệt trường tồn, Kiếm Tông bất hủ!” 

 

“Hạo nguyệt trường tồn, Kiếm Tông bất hủ!” 

 

Tiếng hô vang vọng như tiếng kiếm ngân vang lên tận mây xanh, Mộc Tuyết Cầm dẫn mọi người phá không bay lên, hóa thành từng bóng kiếm. 

 

Bọn họ vừa lao ra khỏi sơn cốc thì đã chứng kiến cảnh tượng vô cùng kinh người. 

 

Bên dưới Nguyệt Luân, Diêm Không phong hoa tuyệt đại, khí thế hùng hậu làm rung chuyển gió mây, gã nhìn Lâm Nhất cười như điên: “Đệ tử Dao Quang, dám đánh với ta không?” 

 

Vù vù! 

 

Gió gào rít truyền đi tiếng nói của Diêm Không, khí thế của gã rung chuyển trời đất, phong hoa sáng chói, còn rực rỡ hơn cả ánh trăng bạc. 

 

Dưới bầu trời bạc, Lâm Nhất lơ lửng đứng giữa không trung, chiếc ô trong tay hắn bất ngờ vung ra. 

 

Người đàn ông mặc áo đen vừa rồi còn đang xem kịch, lớn tiếng gào rằng Lâm Nhất chắc chắn sẽ bị Diêm Không nghiền nát chỉ với một tay, lập tức trúng chiêu. 

 

Phụt! 

 

Chiếc ô xuyên thủng ngực gã, như mũi tên sao băng, đưa thi thể gã ghim chặt xuống nền tuyết mênh mông. 

 

Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn, ánh mắt rơi trên người Diêm Không, gương mặt hắn vô cùng lạnh lùng, ánh mắt như chớp, tóc đen tung bay. 

 

“Ngươi muốn chiến, Lâm mỗ tới đây là được!” 

 

Vừa dứt lời, Lâm Nhất dang rộng hai tay, Táng Hoa trong hộp kiếm ở sau lưng bắn ra, dưới bầu trời bạc ngập tràn, hắn lao về phía Diêm Không, trong mắt không hề có chút sợ hãi. 

 

Hai mắt rực sáng như mặt trời và mặt trăng, đôi mày kết tụ phong vân. 

 

Hoa rơi nước chảy theo người, kiếm này vốn không tầm thường. 

 

Ngươi muốn chiến, thì ta chiến. 

eyJpdiI6ImFHRjNkU0VvVGhiZko4b2tjTW1VZGc9PSIsInZhbHVlIjoiYTVURmV6VmdXYVM3VGhYTmZZK3BkSElveEZkKytLc3B0TWpvR0NNakVVYjgySzBOMjZvcis3N2xack1FaXJjTCIsIm1hYyI6ImRiMWI0ZWEzYzEwNDBjMjhlZGMyNGM2YWE4MzFjYjcwNWUwNTYyODU3YzdlNGIzNmJiYTJhNTY3YTIxZTk5OWQifQ==
eyJpdiI6IjhJYzRJbGU2RlE4SW9CbDN4ZWtudGc9PSIsInZhbHVlIjoiS3FIUVRyNTY4d2NsTk1sNTZZWXo5c3pzWlBMZmpETUVPaWJMNEhWUFVZXC91UXF1c2tZYVFIbGk0YUF5Qm9iNG5GUTdsOVwvSEFtdTVvVVhNZlwvTHNFZjhHbGRRNWJIMjNnZVlHXC92M1lrdjBHZnNTQURVbEMwZ1hlWUExNDZwY01tNG92TFwvRjJEK1hiU0dMUW01NGd4WEVBbDRNTUZhaFMrcXZGa29GSUFBNnM9IiwibWFjIjoiNDRkNDBhYjMyY2ZhMTg5YWQ5NDJhNTQyMTUyZjIwMzdhOWE5OGM4ZDI1MjQ5NzVlMzAxYjM5MjcwZjU5MzFmMiJ9

Ads
';
Advertisement
x