Từng luồng khí tức mạnh mẽ bùng phát từ người Diêm Không, mây ma trên trời liên tục bị xé tan, nhuộm thành những đám mây cuồng loạn màu bạc. 

 

“Sắp thành công rồi!” 

 

Người phụ nữ mặc áo tím của Hoàng Hỏa Tông và người đàn ông mặc áo đen của Thanh Lôi Tông quay đầu nhìn, vui mừng khôn xiết. 

 

Vút! 

 

Lâm Nhất đứng trên đầu Thương Long, trầm ngâm không nói gì, dừng tấn công. 

 

“Sợ rồi à? Đệ tử Dao Quang mà cũng biết sợ sao? Vừa rồi chẳng phải mạnh miệng lắm à, nói rằng có đệ tử Dao Quang ở đây, ai dám bước ra chiến một trận?” 

 

Trong mắt người phụ nữ mặc áo tím hiện lên vẻ chán ghét, nhìn Lâm Nhất lạnh lùng nói. 

 

“Thánh khí Tinh Diệu, quả thực phi phàm, nhất thời đúng là khó đánh hạ được hai ngươi.” 

 

Lâm Nhất không trả lời nàng ta, chỉ nhìn gương Hỏa Phượng và roi Lôi Hoàng trong tay hai người, môi khẽ mấp máy, lẩm bẩm nói nhỏ. 

 

“Hừ, xem như ngươi cũng biết điều! Trước thánh khí Tinh Diệu, hai ta vốn đã ở thế bất bại, đợi sư huynh Diêm Không đột phá Huyền Thiên Bảo Giám thành công, chỉ cần dùng một tay cũng đủ trấn áp ngươi!” Người đàn ông mặc áo đen lạnh lùng cười nói. 

 

“Chỉ dùng một tay mà có thể trấn áp ta? Hay là lo cho bản thân mình trước đi!” 

 

Lâm Nhất khẽ cười, vừa dứt lời, trong tay lập tức xuất hiện chiếc ô. 

 

Vút! 

 

Khoảnh khắc tiếp theo, Thương Long chở Lâm Nhất lao đi như gió cuốn sấm giật, từng luồng long văn liên tục rót vào, chiếc ô Thương Long bừng sáng rực rỡ, long uy điên cuồng bùng nổ với tốc độ mắt thường có thể thấy được, Lâm Nhất đứng trên đầu rồng, tóc dài tung bay loạn xạ. 

 

“Chặn hắn lại!” 

 

Hai người vô cùng kinh hãi, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, lập tức vội vàng thúc giục thánh khí Tinh Diệu trong tay. 

 

Ầm! 

 

Sấm sét và hỏa diễm hội tụ thành biển rộng, lần nữa lấp đầy bầu trời, Hỏa Phượng và Lôi Hoàng từ trên trời giáng xuống. 

 

Uy thế lúc này còn dữ dội gấp nhiều lần so với lần đầu vây giết Lâm Nhất, hai người cảm nhận được nguy hiểm đang dâng lên từ trên người hắn. 

 

Bùm! 

 

Trong chớp mắt, Hỏa Phượng và Lôi Hoàng đã đâm vào người Lâm Nhất, ánh lửa và tia sét giao nhau, phát ra luồng sáng vô cùng chói mắt. 

 

Ngay sau đó dư chấn cuộn lên, bắn tung tóe ra xung quanh, tạo ra từng hố sâu trên mặt tuyết. 

 

“Thành công rồi?” 

 

Hai người thở phào nhẹ nhõm, nhìn cảnh tượng trước mắt, đều có chút không chắc chắn nói. 

 

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, dị biến bất ngờ xảy ra! 

 

Hỏa Phượng và Lôi Hoàng bị luồng sức mạnh hùng hậu đánh bật ngược về sau, hai người còn chưa kịp phản ứng thì đã lần lượt bị Hỏa Phượng và Lôi Hoàng va trúng. 

 

Phụt! 

 

Khóe miệng bọn họ trào ra vệt máu, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Lâm Nhất đang đứng trên lưng Thương Long, che chiếc ô kỳ lạ kia. 

 

Người mặc áo xanh, phần phật trong gió. 

 

Công tử Táng Hoa Lâm Nhất hoàn toàn không bị thương, trên đỉnh bảo sơn có vầng trăng sáng bay vút lên trời, còn chiếc gương và roi trong tay họ thì vô cớ run rẩy. 

 

“Sao có thể như vậy?” 

 

Hai người trợn to mắt, không thể tin nổi mà thốt lên. 

 

Rắc rối hơn là thánh khí Tinh Diệu trong tay họ dường như bị chiếc ô kia áp chế, mơ hồ không còn dễ điều khiển nữa. 

 

“Kẻ nào cản ta thì chết!” 

 

Mắt Lâm Nhất lóe lên tia lạnh lẽo, sát khí bốc lên tận trời. 

 

Vút! 

 

Hắn cầm chiếc ô, từ trên đầu Thương Long nhảy vụt lên, vừa vút lên đã hiện ra trước mặt hai người. 

 

Chiếc ô Thương Long Nhật Nguyệt đột ngột thu về, chiếc ô nặng như núi quét ngang bầu trời, phụt, thánh khí Tinh Diệu trong tay hai người lập tức bị đánh bay ra. 

 

Phụt! 

 

Hai người phun máu, lập tức bị đánh văng ra ngoài. 

 

Lâm Nhất lao về phía người phụ nữ mặc áo tím, nàng ta vô cùng hoảng sợ, giận dữ quát lớn: “Ngươi là ma đầu, nghiệt chủng, cút đi!” 

 

Nhưng nàng ta đã bị thương nặng, thánh khí Tinh Diệu rơi khỏi tay, làm sao tránh thoát được Lâm Nhất. 

 

Chỉ vài hơi thở đã bị đuổi kịp, Lâm Nhất không khách sáo với nàng ta, giơ tay tát. 

 

Bốp! 

 

Người phụ nữ mặc áo tím bị tát đến mức phun máu, thân thể như bao cát, va gãy ngọn đồi phía xa, sống chết chưa rõ. 

 

Ầm! 

 

Đúng lúc Lâm Nhất chuẩn bị giết người đàn ông mặc áo đen, trong trời đất đột nhiên bừng lên ánh sáng bạc rực rỡ, ánh sáng chói đến mức ngay cả Lâm Nhất cũng phải nheo mắt. 

 

Diêm Không bay lên không trung, lơ lửng giữa trời, mái tóc dài tùy ý buông xõa, khí chất trên người thay đổi hoàn toàn. 

 

“Thành công rồi!” 

 

Người đàn ông mặc áo đen ngây ra, sau đó vô cùng kích động, cuối cùng cũng chờ được đến lúc này. 

 

Huyền Thiên Bảo Giám tầng chín! 

 

“Nguyệt Luân Thiên!” 

 

Diêm Không không nói thừa, hai tay gã giao nhau, trong chớp mắt. 

 

Phía sau xuất hiện Nguyệt Luân màu bạc khổng lồ. 

eyJpdiI6InBtb2RjMmFPWjJpOTNKTllxdGg0dGc9PSIsInZhbHVlIjoiMTdIQkUzVFErQzVGSElXRHhlNDVlU25tUXM2ZW1yOUc1QllTb0xlVU5zRGJjdGNESnVieUl4MjNIQ2dHY1hUciIsIm1hYyI6ImJjNTA2OWQwMGE0NGQzMzBkNTkwMjMwMzI3NTkyMzkzOGEzZWVhOTI2NWEwYjUxZGRkNjc2NGQwYzQxYTdkNjUifQ==
eyJpdiI6IlJ5UkxHdnJ3YUc2ZHFlcXJ4N3ZCS1E9PSIsInZhbHVlIjoiUm16bVk0dVR1ZW5xUnorVDZOck44cXhWdVhab3JOMHhlbHlTeWNmZ25ydWdoSzBzOUw5ZEhEWk9KcUlrQ3JEd0pKWUZqZWpHSzJmeWFIRDZWNFc2SnI0VVNFQXJ0R29ubXRBOXVtMFZoRmUyMmJRU0lTVkV1Q1JuOHczZFwvcFY5UjB0M2VUakJQK0pDTHlMOWl5RGk0NFRLUm1ZaHphYTR1a05PWTBCWmVHclhlbmU4b2FtXC81ZTgxMTA1Y2p1WWJ0NUFWZ2cwYVlNSWtRWDR0QjZpWTFDZVwvcDFNZkNDbnd0ellRYW4xVHJaRzNrTmhBeFFNalF4MGNYdldhNGtwM3dsc0xEU29xREZjMG01V1l5K2IzWGVZckFCMDFlVHFWazh1dmsrZUhLM3lCWHVtNzV2THRKV1lSb1JpMmpCSDdvRzVcL0xZTmw4YmMyK25MMlkwaDhOd05CQnNiTm9Zc0tLWmMwZElvbGhWWT0iLCJtYWMiOiJlYzVlN2Y5YmE3YjUxNzA0NDNiNGVjNDVmY2YyMTIzYzk2M2IxMTI4NjA4MDFhMTcxMmMxNjc3N2Q0NDhmMWMyIn0=

Rầm rầm!

Ads
';
Advertisement
x