Vút! 

 

Tốc độ Lâm Nhất rất nhanh, chỉ trong vài lần chớp mắt đã rơi xuống bãi đất trống. Mặt đất phủ đầy tuyết, trong tuyết có rất nhiều xác chết, có xác của Kiếm Tông, cũng có xác của Huyền Thiên Tông, khắp nơi đều là xác chết. 

 

Diêm Không đứng trên ngọn đồi không xa, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn Lâm Nhất. 

 

Phía sau gã chính là sơn cốc Thánh Tượng! 

 

Từ bên trong truyền ra tiếng đánh nhau dữ dội, trận chiến vẫn chưa kết thúc, Lâm Nhất thở phào nhẹ nhõm, phần lớn người của Kiếm Tông chắc vẫn còn sống. 

 

Ầm! 

 

Đột nhiên, từng tiếng xé gió liên tiếp vang lên, bảy bóng người xuất hiện phía sau Diêm Không. Đó là các đại sư huynh của các tông môn như Vạn Thú Môn, Ngân Huyết Đông Thiên, Thanh Lôi Tông, Huyết Khôi Tông, Hoàng Hỏa Tông. 

 

Bọn họ là những tài năng xuất chúng trong đám hoàng kim yêu nghiệt, là thủ lĩnh cùng thế hệ của các đại tông môn, họ có thiên tư hơn người, là người tài tối cao của Hoang Cổ Vực. 

 

Họ đứng lặng giữa hư không, khí thế sừng sững như núi lớn, ánh sáng trên người không ngừng tỏa ra. 

 

Bọn họ như những chiến tướng thượng cổ, tay cầm thánh vật đứng đầu, hoặc là thánh binh truyền thừa có ba vạn thánh văn, hoặc là thánh khí khắc ấn Tinh Diệu, mỗi người đều có khí thế sắc bén vô thượng. 

 

“Hừ, ngươi thật sự dám đến sao?” 

 

Diêm Không đứng trên ngọn đồi cười nói: “Lẽ ra lúc bên ngoài chiến trường Hoang Cổ, ta đã nên tát chết ngươi rồi, đệ tử Dao Quang à? Hừ!” 

 

“Ha ha ha, Diêm sư huynh khách khí rồi, Dao Quang chỉ là kẻ sắp chết, còn dám nhắc tới danh hiệu của mình, ai sẽ thừa nhận chứ?” 

 

“Bây giờ Hoang Cổ Vực, ai mà không biết là do Huyền Thiên Thánh Tôn quyết định!” 

 

“Huyền Thiên Thánh Tôn, vô địch Hoang Cổ, sớm muộn cũng sẽ thống nhất Hoang Cổ Vực. Kiếm Tông muốn quay về thánh địa, không có cửa!” 

 

“Thấy kẻ ngu rồi, chưa thấy ai ngu như vậy, dám chủ động đi tìm đường chết, hôm nay lấy tên này tế cờ!” 

 

Đám người này từ lâu đã quy phục Huyền Thiên Tông, lúc này cùng Diêm Không nhìn Lâm Nhất, ánh mắt tràn đầy sát khí. 

 

“Trận thế lớn thật.” 

 

Lâm Nhất nhìn, thản nhiên nói. 

 

“Hừ, sợ rồi à? Đáng tiếc, bây giờ cho dù ngươi quỳ xuống xin tha cũng vô ích, đệ tử Dao Quang, hôm nay ngươi nhất định phải chết!” Diêm Không đứng trên đỉnh núi, lạnh lùng nói. 

 

“Cầu xin tha mạng? Ta đến là để giết người, hôm nay các ngươi không ai thoát được.” Lâm Nhất bình tĩnh nói. 

 

“Ha ha ha!” 

 

Mọi người sững sờ, rồi lập tức bật cười lớn. 

 

Người đàn ông vạm vỡ của Vạn Thú Môn cười lớn nói: “Diêm sư huynh, hắn nói chúng ta không ai thoát được sao?” 

 

“Ha ha ha ha” Tiếng nói đó lập tức khiến cả đám cười ầm lên. 

 

Diêm Không cười khẩy nói: “Ngươi lo cho bản thân mình đi, còn cả đồng môn bị kẹt trong thung lũng nữa, ta thấy con nhỏ Diệp Tử Lăng đó cũng khá đấy. Con gái Kiếm Kinh Thiên, nghe nói cũng là mỹ nhân, hơ hơ!” 

 

Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Diêm Không. 

 

Diêm Không thấy ánh nhìn của Lâm Nhất, lạnh lùng nói: “Không ai được ra tay, hôm nay ta phải nghiền nát tên này!” 

 

Ầm! 

 

Vừa dứt lời, mây đen trên trời lập tức vỡ tung, ánh trăng bạc như thác nước đổ xuống người gã, Nguyệt Luân khổng lồ hiện ra sau lưng gã. 

 

Giết! 

 

Diêm Không vô cùng tự tin và kiên định, chỉ với chút thủ đoạn của đối phương, gã tin chắc mình có thể dễ dàng giải quyết. 

 

Dù đối phương muốn bỏ trốn, nhưng có các thủ lĩnh của các tông môn khác ở đây, đối phương cũng không thể chạy được. 

 

Lên trời không cửa, xuống đất không đường. 

 

Đệ tử Dao Quang, hôm nay nhất định phải chết, dù ai đến cũng không cứu nổi. 

 

“Lâm Nhất, ta đã muốn giết ngươi từ lâu rồi!” 

 

Sắc mặt Diêm Không dữ tợn, chớp mắt đã lao đến trước mặt Lâm Nhất, đồng thời mở ra trục tranh Tinh Tượng, vầng trăng bạc bay ra. 

 

Đó là tinh tượng của gã, giống như mặt trăng được đúc bằng thủy ngân, lạnh lẽo chói mắt, trơn bóng không tì vết, như kim loại lỏng, tỏa ra ánh sáng vô địch. 

 

Gã muốn trấn áp đệ tử Dao Quang, để Kiếm Tông lặp lại bi kịch của mười tám năm trước! 

 

Gã vung chưởng, vầng trăng bạc sau lưng tỏa ra từng lớp mây trắng, mỗi đám mây là một tầng trời, tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, trong chớp mắt đã áp chế được Thần Tiêu Kiếm Ý của Lâm Nhất. 

 

“Quỳ xuống!” 

 

Trong tiếng gầm rung trời, gã vung chưởng đánh thẳng vào đỉnh đầu Lâm Nhất. 

 

Ầm ầm ầm! 

 

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, tiếng nổ lớn vang lên, mặt đất không ngừng rung chuyển, tuyết phủ như sắp sụp xuống. 

 

“Quá yếu.” 

eyJpdiI6InBjNzFFRFEyVTNrcE9kUU4wUG9sXC93PT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik96V1NOSE5OOFJpeHR6SjRIVVljTEt2em5wYXN0Z0RGdHJYaWt4Z2VYYjN4eFNNcU4wbEZJZUFcL1BseStydXZyIiwibWFjIjoiNmUwYThmMDA0MjU2ODYzNjExNmQyMzFkZGEyYjk5ODI0ZDM3ODdhMGQxNjk0YWY4NzNjMTYyYjBiMTc2YzM0ZSJ9
eyJpdiI6IlwvYjRxdnUrNDRDeFhmbHVKUDFKVnFRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImN2SWMrZ0pVUUJjeXc0WGRPcmwyK2pPVHd5YXUrMllUMnZ6WlZNRkF5dlltMXQ1OTl5a2ZDNUY1NVFNV0M4WVRNNFg0SlN6Umw5TmU0Nm1hclJzY1g1VmFnanJOSmFOT2o3ZERPOFF5SmowWVhiUW9NVGg5bWlDWGlVUW9mSWpQZWdpVjNCbWV6enpDck1CbFljU3k3VEk2U1kwbDByK2VuUlwvcjNJWitqU0xGMlNxb2hXTTZheDVGY1VXaFFJbVFwbkhlaWxUY05FUmlhVitlTGNzK3JUXC9XNXU0K1dXSnVvbVdPWjIxblh0WmxMcFZTSnBsSmp5YkdxNjFtRklWZ3RYVUtjZTFVV2pDbEgzSjAyRFozSStsS3UrOFNmRk5NVEl2T3NxMmhXRXJzU29JUFdzMjdMVTFya3p3azBnSWM1eFwvUmk2SlpwRGduc1JxTjZRZkc3bkRBUTE2YnZWbXE2OGJvYnI4cWsyc0xIM2FFZytMRlhrMm9RZXN3Sm1sRmM1OEsrcjdXaDZ3bStHb1hMR1JZM2xCam55a05oek4wSzAwODJEaWV3MzQ9IiwibWFjIjoiZTA5MDViZjE1NmUyYTU2MzgyM2Q4OTNkNjhiZGI0MDY3NTkxOTNhYzBlMzNmNjYxODc1NmU4OTU3ZjQ5MGRlMCJ9

“Đúng vậy, trước mặt thiên kiêu thực sự, chút tu vi này của hắn chẳng là gì cả!”

Ads
';
Advertisement
x