"Đệ tử Dao Quang Lâm Nhất ở đây! Kẻ nào dám ra quyết đấu một trận!" 

 

 

Lại một tiếng gầm kinh thiên vang ra. Kẻ cuối cùng trong đám đông vừa vây giết Lâm Nhất bị hắn đánh nổ tung giữa không trung. 

 

Hắn đứng trên một đỉnh núi, ánh mắt vượt qua từng dãy núi, dừng lại trên một gốc cổ thụ chọc trời. 

 

Ngọn cây cổ thụ lẩn lút trong mây. Dưới mây, hoa tuyết màu tím bay múa. 

 

Dưới màn tuyết ấy, bóng rồng trắng ẩn hiện. Tiếng rồng gầm, tiếng kiếm reo vang xuyên qua gió tuyết truyền tới, âm điệu điềm đạm mà dõng dạc, vang dội có lực. 

 

Kiếm thể Thần Long - Diệp Tử Lăng! 

 

Lâm Nhất trong lòng kinh ngạc, bàn tay giấu trong tay áo siết chặt con bài tẩy. 

 

Là Diệp Tử Lăng! 

 

Là con gái của sư huynh Kiếm Kinh Thiên, người từng vì Táng Hoa công tử mà si mê thành chấp niệm - Diệp Tử Lăng. 

 

Dưới gốc cổ thụ, lờ mờ nghe được tiếng binh khí giao tranh, đồng môn Kiếm Tông vẫn đang bảo vệ nàng ấy. 

 

Vút! 

 

Đúng lúc ấy, từ sâu trong dãy núi, một bóng người xé trời lao đến, còn cách cả ngàn dặm đã cất tiếng cười lạnh: "Đệ tử Dao Quang? Ở đâu, sao Diêm Không ta chẳng thấy!" 

 

Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn về phía kẻ đang đến. 

 

Lần này tám đại môn phái chính là do kẻ này triệu tập mà kéo tới. Kẻ này nằm trong ba hạng đầu của nội bảng Huyền Thiên Tông, cánh tay đắc lực của Tần Thiên. Nếu không diệt trừ được kẻ này sẽ mãi như cục xương mắc ở cổ. 

 

"Đệ tử Dao Quang, ta, Diêm Không ở đây. Còn không mau cút ra đây nộp mạng!"

Ầm! 

 

Cách đó vài trăm dặm, trên đỉnh núi, ánh trăng bạc tích tụ thành vầng Nguyệt Luân. Trên vầng Nguyệt Luân, có người đứng đó, phong thái hơn người, xuất chúng vượt bậc, gã như khoác trên mình ánh trăng bạc, phong lưu tuấn tú khó mà tả nổi, tỏa ra vẻ phong hoa tuyệt đại. 

 

“Là Diêm Không!” 

 

“Diêm Không đã đến thật rồi!” 

 

“Đệ tử Dao Quang này gây họa lớn rồi, khi nãy còn cao ngạo, e là không ngờ Diêm Không thật sự có mặt ở đây!” 

 

Khi Diêm Không xuất hiện, các thế lực đang quan sát trận chiến từ xa lập tức náo động. 

 

Người có danh như cây có bóng, không ai trong Hoang Cổ Vực không biết ba người đứng đầu bảng trong của Huyền Thiên Tông! 

 

Gọi là ba người đứng đầu bảng trong của Huyền Thiên Tông, nhưng thực ra chính là ba người mạnh nhất Hoang Cổ Vực, bọn họ là hoàng kim yêu nghiệt được Thiên Huyền Tử tự tay bồi dưỡng, thực lực mạnh đến mức vượt ngoài tưởng tượng của mọi người. 

 

Lúc này gã đứng trên đỉnh núi, phong thái vô song lập tức thu hút mọi ánh nhìn. 

 

“Huyền Thiên Thánh Tôn, vô địch Hoang Cổ!” 

 

“Huyền Thiên Thánh Tôn, vô địch Hoang Cổ!” 

 

Dưới chân núi, đệ tử Huyền Thiên Tông đồng loạt hô to, khiến Diêm Không trên đỉnh núi tuyết càng thêm khác thường. 

 

“Diêm Không đã đến, đệ tử Dao Quang, còn không mau tới nộp mạng!” 

 

Diêm Không quát lớn, gã vung tay, một đệ tử Kiếm Tông bị y nắm giữ giữa không trung. 

 

“Ha ha ha, Lâm Nhất, không phải ngươi rất kiêu ngạo sao? Ngươi cầu xin ta, ta sẽ thả họ.” Diêm Không giữ người kia, đệ tử Kiếm Tông đó tỏ ra vô cùng đau khổ, liên tục giãy giụa giữa không trung. 

 

“Đệ tử Kiếm Tông của ta có thể thua, nhưng tuyệt đối không ai sợ chết, Diêm Không ngươi đừng mơ dùng mạng ta để uy hiếp Lâm sư huynh!” 

 

Người đó giãy giụa không ngừng, thúc giục Long Nguyên, thân thể trở nên nóng rực như ngọn lửa. 

 

Gã muốn tự phát nổ! 

 

Diêm Không phát hiện không ổn, vừa định hành động thì đã chậm. 

 

“Lâm sư huynh, thay ta báo thù!!!” 

 

Bùm! 

 

Vừa dứt lời, đệ tử Kiếm Tông kia lập tức nổ tung thành làn sương máu, kiếm quang kinh khủng bốc cháy như mặt trời. 

 

Xoạt! 

 

Nhưng ánh sáng đó chỉ cháy trong chớp mắt rồi lập tức tan biến, rực rỡ như pháo hoa, mà cũng ngắn ngủi như pháo hoa. 

 

“Ha, đệ tử Kiếm Tông, xương cốt cứng thật!” Diêm Không lạnh lùng cười, vẻ mặt thản nhiên, không có nhiều dao động. 

 

“Ngươi đã muốn chết, ta sẽ cho ngươi toại nguyện!” 

 

Trong mắt Lâm Nhất lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, hắn dang hai tay, đón gió tuyết lạnh lẽo, tựa như kinh hồng lao về phía Diêm Không để giết. 

 

Không ổn! 

 

Lòng ba người Công Tôn Viêm trầm xuống, nơi đó là chỗ sâu nhất của sơn cốc Thánh Tượng, rõ ràng Diêm Không cố ý dụ Lâm Nhất đến đó. 

 

“Ha ha ha!” 

eyJpdiI6ImtNaDJ2dkhvQjlZdDhneFQ2VjlqWHc9PSIsInZhbHVlIjoiQ1JwN3RMdDNWZGxVWk9tSG9xY2xPc3hLbXdKb215VGRFc3ZaN24zUDF0NW1ZelZNaVY0NkhoZFwvajhyZjZCdlEiLCJtYWMiOiI1ZjMxNzI5NGI2MGE2NzZjMTUzOWE1ZWZhMmQyZGYxMTZhN2Q2MDM3YzYxZjc5NTYyM2MzNGUxMzg3ZjE4ZmJkIn0=
eyJpdiI6ImJlZ2U5NE1MYlJ6VFRPU21UXC8wN0l3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjA2Wk1nVDREYTY1Tk9oaEZcL1B4Z2RLQkpRcTM4cythMURGWEFUbUo5ODFiUktGM1Q1ZldvaDN1cForSUNlejVWMThDbG95a3NuY0FsOWxacVVyWWpnSENCN2Z0NkFmN0Njd2hGSXZTWkNwaEFJTUYzWGVtRFhnQTlcL3c0TGRwWTdXa2FpNFNjNXdidjI2QTRJT3JXNDNUSldKXC90S0dBbGJoSXhoSnFzQ2FzR3B3WTRqMEdhdGJJaHdiOE56RFFyNUt1d3ZxZGd4NWZMY2liamgzS2NRdWY2R2RGVWI0RFpLVXpINDFMa1dIelwvRUs3QWtJZHJrbFU4TGZOT3NJN2xXIiwibWFjIjoiNjYwZWNlYmU2MmEyMTdjN2VkNDY4NTY3NDAyYTExOTM0YTAwODBjYTU3NjA2OTAzMzdlYmI3MzRjN2JlMTE0OSJ9

Ads
';
Advertisement
x