Trong khoảnh khắc ấy, Kim Ô Thánh Dực hóa thành thánh khí vạn văn, khoảng ba vạn đạo thánh văn.
Bùm!
Tia sáng bạc va vào đôi cánh, phát ra tiếng động dữ dội, ánh sáng tỏa ra hàng chục dặm khiến người ta khó mở mắt.
Xèo xèo!
Trên bề mặt đôi cánh, nơi trúng ánh sáng bạc bốc lên từng làn khói đen.
Ánh bạc lấp lánh đó ẩn chứa sức mạnh ăn mòn khó tưởng tượng, nếu thân thể đón nhận đòn này. Dù có thể miễn cưỡng kháng cự được cú đánh, cũng không thể ngăn chặn chất độc liên tục ăn mòn.
Mở!
Lâm Nhất gầm lớn, đôi cánh Kim Ô chắp trước đó bỗng rộng mở.
Gió bão gào thét, cát bay đá lở, mặt đất như bị quét sạch, cơn lốc cuốn theo sóng nhiệt khiến Ma cương mắt bạc bị đánh lùi vài bước.
“Giết hắn!”
Ma cương mắt bạc miễn cưỡng đứng vững, hô lớn, mấy chục đầu Ma cương trên đỉnh núi đen đồng loạt lao về phía Lâm Nhất.
Thánh Hỏa bùng cháy, Kim Liên trừ tà!
Lâm Nhất kết ấn bằng hai tay, đôi cánh Kim Ô vỗ mạnh lên, Thánh Hỏa Kim Liên được khắc trên đó như mũi tên bay thẳng ra ngoài.
Rắc rắc rắc!
Hàng chục Ma cương đồng loạt bốc cháy, ma khí trên người chúng liên tục bị xua tan, chẳng bao lâu đã hóa thành tro bụi.
Trên đống tro tàn, ngọn lửa như đóa Kim Liên nở rộ, vẫn cháy không ngừng.
Những đóa Kim Liên ấy giống như ngọn lửa trên đèn sen, lung linh lay động, ánh vàng rực rỡ, tụng niệm kinh văn chuyển sinh của người đã khuất.
Trong khoảnh khắc, Phật quang chiếu rọi khắp nơi, ma khí hoàn toàn tan biến.
Lâm Nhất như mặt trời rực rỡ, đứng sừng sững giữa hư không, có uy áp vô biên, nhìn xuống tám phương.
“Loài súc sinh heo chó nhà ngươi, bổn vương không tin là không chế ngự được ngươi!”
Tay Mộ Dung Khác cầm thánh kiếm U Minh, dùng ma khí thúc giục nó, phóng ra từng luồng uy thế Chí Tôn đáng sợ.
Đây là thánh khí Chí Tôn đã bị tổn hại, thánh khí tiêu tán, độ sắc bén không còn như xưa.
Thế nhưng khi bất chấp tất cả để thúc giục, loại uy thế Chí Tôn này vẫn đáng sợ đến mức khó có thể chống đỡ, khí huyết toàn thân cũng khó mà lưu thông.
Soạt soạt soạt!
Mộ Dung Khác lao đến, gã vô cùng điên cuồng, muốn nhanh chóng giải quyết Lâm Nhất, liên tục áp sát.
Với thực lực của Lâm Nhất, cho dù thi triển Táng Hoa cũng không thể chống đỡ uy áp của thánh khí Chí Tôn, giống như ba người Trần Đào lúc trước. Trong tay ba người đó đều có thánh khí Tinh Diệu, cũng vô cùng mạnh mẽ, thực lực của mỗi người càng không thể xem thường.
Thế nhưng trước mặt thánh kiếm U Minh, vẫn không chịu nổi một đòn.
Lâm Nhất rất may mắn, hắn tu luyện Thần Tiêu Kiếm Quyết, cùng nguồn gốc với thánh kiếm U Minh, có thể miễn cưỡng ngăn cản.
Không đến mức bị gã giam cầm, như đã nói, nếu Thần Tiêu Kiếm Quyết vô dụng, thì Lâm Nhất cũng đã không liều lĩnh ra mặt như vậy.
“Không thể xem thường tên này...”
Lâm Nhất vừa chống đỡ, vừa suy nghĩ đối sách.
May mà vừa rồi đã âm thầm cho gã đòn đánh khá nặng, nếu không thì lúc này e là hắn đã xong đời rồi.
“Chết đi!”
Mộ Dung Khác lao đến, thừa lúc Lâm Nhất phân tâm, chém kiếm xuống.
Kiếm này rất nhanh, nhanh đến mức ngay cả bản năng của Thiên Khung Kiếm Ý, cũng không kịp cảnh báo cho Lâm Nhất.
Ong!
Nhưng ngay lúc sắp chém xuống, thanh kiếm này khựng lại giữa không trung.
“Ồ?”
Trong mắt Lâm Nhất thoáng qua vẻ nghi ngờ, nhưng thân thể không hề trì hoãn, chớp mắt đã né sang bên cạnh.
Rắc!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất