Lâm Nhất cảm thấy kỳ lạ, ngẩn người hồi lâu.
“Cháu trai ông hại bọn ta rồi!”
Tiểu Băng Phượng thản nhiên nói.
Lâm Nhất nghe vậy thì bừng tỉnh, thì ra ông lão này chính là ông nội của rùa Thiên Huyền!
Nói cách khác, ông ta là rùa già… Không đúng, là rùa Thiên Huyền thời kỳ đỉnh phong, đây chẳng phải là cường giả cảnh giới cấp Thánh cực kỳ khủng bố sao.
Ông lão áo xám nhíu mày khó hiểu, Tiểu Băng Phượng bèn kể lại lời hứa của rùa Thiên Huyền với Lâm Nhất cho đối phương nghe.
“Ha ha ha, chuyện này dễ nói.”
Ông lão áo xám khẽ cười, rồi áy náy nói: “Năm đó nhánh nhỏ của ta chọc phải kẻ thù, có rất nhiều hậu duệ bị vứt bỏ ở bên ngoài, nay kẻ thù đã giải quyết. Nhưng cũng có không ít hậu duệ không thể tìm được, lần này là do ta cảm ứng được huyết mạch hậu duệ gặp nguy hiểm, mới phát hiện thằng nhóc này ẩn núp ở nơi đây.”
“Nó còn nhỏ chưa hiểu quy tắc, có lẽ cũng vì sợ hãi khi phải giao tiếp với người khác, nếu ngươi muốn thánh huyết Huyền Vũ ta có thể cho ngươi.”
Lâm Nhất thấy vậy, vội vàng chắp tay nói: “Cảm ơn tiền bối.”
“Thú vị, ngươi tích lũy được căn cơ như vậy, nếu bây giờ độ kiếp, e rằng một giọt thánh huyết Huyền Vũ chưa đủ giúp ngươi thành công. Thế này đi, ta cho ngươi thêm giọt nữa!”
Ông lão áo xám vừa nói xong, lập tức ngưng tụ ra hai giọt thánh huyết Huyền Vũ màu vàng.
Ầm!
Thánh huyết tỏa ra ánh sáng, ẩn chứa sức mạnh đáng sợ, ngoài ra còn có khí tức vô cùng cổ xưa quanh quẩn trong đó.
Trong lòng Lâm Nhất dấy lên từng đợt sóng lớn, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, mỉm cười nói: “Tiền bối, có thể cho thêm một giọt nữa không, ta có thể dùng bảo vật khác để trao đổi.”
“Không cần, ngươi chỉ cần nói cho ta biết định dùng để làm gì là được, tự ngươi dùng thì được, cho người khác thì không.”
Ông lão áo xám rất có nguyên tắc, hơi ngập ngừng, ông ta cười nói: “Phải mất một trăm năm, mới tích góp được một giọt thánh huyết Huyền Vũ.”
Trong lòng Lâm Nhất hiểu rõ, ông lão đang ngầm nhắc nhở hắn, thánh huyết Huyền Vũ không phải rau cải ngoài đường.
Không phải thứ có thể dùng bảo vật để giao dịch, nhưng nể tình hắn đã cứu rùa Thiên Huyền non, có thể cho hắn thêm giọt nữa.
Khách khí như vậy, ngược lại khiến Lâm Nhất không quen lắm.
“À, ta có mảnh mai rùa này, xin tiền bối xem thử.”
Lâm Nhất nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng vẫn đưa mảnh mai rùa có ghi chép Quy Thần Biến cho ông lão áo xám.
Khoảnh khắc ông lão áo xám nhìn thấy mảnh mai rùa, sắc mặt khẽ thay đổi, nhận lấy rồi trầm ngâm, đánh giá Lâm Nhất vài lần.
“Ngươi tu thành thuật Huyền Quy rồi sao?”
“Vâng.”
“Tốn mấy ngày.”
“Vài lần là được.”
Lâm Nhất khiêm tốn nói, không nói là chỉ cần một lần đã học được.
“Vài lần là được ư?”
Ông lão áo xám sững sờ, nhìn Lâm Nhất không thể tin nổi, sau đó nhìn Tiểu Băng Phượng.
Hiển nhiên, ông ta càng coi trọng lời của Tiểu Băng Phượng.
Tiểu Băng Phượng thản nhiên nói: “Tên này tuy có chút không đáng tin, nhưng quả thật không có cái tật khoác lác, nếu hắn nói vài lần là học được, thì đúng là chỉ cần vài lần là luyện thành.”
Ông lão áo xám nghe vậy, nhìn Lâm Nhất với vẻ mặt nghiêm túc mà kính trọng: “Ngay cả Thần Phượng đại nhân đã nói vậy, hẳn là không phải giả rồi, nếu ngươi hứng thú với nội dung phía sau của mai rùa, sau này có thể đến tìm ta.”
“Tiền bối xưng hô thế nào?”
“Xưng hô? Người ngoài đều gọi ta là lão tổ Huyền Quy, ta có thể nói cho ngươi biết, nội dung phía sau của mai rùa có liên quan đến truyền thừa Huyền Vũ.”
Ông lão áo xám nhìn Lâm Nhất, trịnh trọng nói.
Nói chuyện xong, ông lão áo xám cho Lâm Nhất thêm một giọt thánh huyết Huyền Vũ nữa, tổng cộng vừa đúng ba giọt.
Ầm ầm!
Đúng lúc này, dưới đầm Hàn Thủy xảy ra dao động, không bao lâu thân thể khổng lồ của rùa Thiên Huyền nổi lên mặt nước.
Nó mở mắt nhìn ông lão áo xám, cảm nhận được sự thân thiết trên người ông ta, do dự hồi lâu mới rụt rè nói: “Ông nội?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất