Nhờ có Thánh thể Thương Long và thần cốt Thanh Long, những vết thương còn lại của hắn đều có thể từ từ lành lại mà không để lại di chứng.
"Ta sẽ ép nó ra đây."
Lâm Nhất trầm giọng nói.
Có lẽ rùa Thiên Huyền sợ nên mới trốn đi, lại cho rằng Lâm Nhất không dám xuống nước để đánh với nó nên mới cố tình nuốt lời.
Nhưng tiếng tăm lẫy lừng cả đời này của Lâm Nhất không thể bị hủy hoại trong tay con rùa này được.
Hắn chưa từng phải chịu uất ức như vậy, hôm nay, thánh huyết Huyền Vũ này, rùa Thiên Huyền không muốn đưa cũng phải đưa.
Sau khi giao thủ với mấy tên ngôi sao mới của bảng Hắc, Lâm Nhất cảm thấy việc thăng cấp lên cảnh giới Long Mạch tầng hai càng thêm cấp thiết, chênh lệch cảnh giới thật sự quá khó chịu.
Bọn chúng mới chỉ là cảnh giới Long Mạch tầng ba!
Nếu ở chiến trường Hoang Cổ mà chạm trán phải đối thủ cảnh giới Long Mạch tầng bốn, há chẳng phải chẳng còn cách nào chống cự hay sao, mới so có mấy chiêu đã bị áp chế rồi?
"Không, đừng, đừng, đừng lại đây!"
Nhưng ngay khi Lâm Nhất chuẩn bị ra tay, Thường Vũ vừa lén lút bỏ trốn lúc nãy lại bị ép quay về với bộ dạng cực kỳ thê thảm.
Y liên tục lùi về phía sau như thể trông thấy thứ gì vô cùng đáng sợ.
Bịch! Bịch!
Thường Vũ lùi đến bên đầm Hàn Thủy, quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu, khóc nói: "Tiền bối, ta sai rồi, xin hãy tha mạng cho ta!"
Y vừa nói vừa dập đầu, chẳng bao lâu đã vỡ đầu chảy máu, trông cực kỳ rợn người.
Ai tới vậy?
Vẻ mặt của Lâm Nhất và Tiểu Băng Phượng đều trở nên căng thẳng, ngẩng đầu nhìn ra phía khu rừng xa xa, trong ánh mắt lộ ra vẻ vô cùng lo lắng.
Rốt cuộc là ai đến?
Lâm Nhất và Tiểu Băng Phượng đều lộ vẻ kinh ngạc, trong mắt hiện lên vẻ vô cùng bất ngờ.
Bất kể là kiếm ý của Lâm Nhất, hay cảm giác thiên phú của Tiểu Băng Phượng, nếu có người ngoài bước vào trong vòng trăm dặm, chắc chắn sẽ phát hiện.
Nếu không phát hiện, chỉ có hai cách giải thích.
Hoặc là kẻ đến am hiểu bí thuật ẩn giấu khí tức, tương tự như thuật Huyền Quy của Lâm Nhất, còn loại thứ hai thì có chút đáng sợ. Thực lực của người đến cực kỳ mạnh, vượt xa Lâm Nhất, ít nhất cũng là Thánh Giả.
“Tiền bối tha mạng!”
Thường Vũ vẫn không ngừng dập đầu bên bờ, dập đến đầu vỡ máu chảy, cũng không hề có ý định dừng.
Lâm Nhất và Tiểu Băng Phượng vô thức xích đến gần nhau hơn, chẳng biết từ khi nào đã kề sát vào nhau, hiển nhiên đều cảm nhận được áp lực to lớn.
Ào ào!
Đúng lúc hai người bất an, có người từ trong núi rừng bước ra, đó là ông lão áo xám, râu tóc dài rủ xuống.
Lâm Nhất nhìn từ xa, lập tức cảm nhận được áp lực cực lớn.
Trên người người này không hề có bất kỳ khí tức nào, giống hệt người bình thường… Không đúng, chính xác mà nói thì ngay cả hơi thở sức sống cũng mỏng manh đến mức khó mà nghe thấy.
Hắn đứng ở đó, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, căn bản không thể cảm nhận được sự tồn tại của người này.
Ngược lại trong mắt Tiểu Băng Phượng lóe lên vẻ kinh dị, dường như phát hiện ra chút manh mối.
“Tiền bối, tha mạng…”
Thường Vũ càng trở nên sợ hãi, thế nhưng ông lão kia lười để ý tới ông ta, chỉ khẽ vung tay hút Thường Vũ qua.
Trong hư không có sức mạnh vô hình, bao lấy Thường Vũ rồi không ngừng tôi luyện, y phát ra tiếng kêu vô cùng thảm thiết.
Khóe miệng Lâm Nhất co giật, hắn cảm giác ông lão kia đang luyện hóa Thường Vũ, luyện hóa thân thể y chẳng khác nào luyện đan dược.
Trong tiếng kêu thảm thiết kia, thân thể của Thường Vũ không ngừng thu nhỏ, đến khi rơi vào tay ông lão thì biến thành viên huyết hoàn.
Hô hô!
Trong huyết hoàn ẩn chứa khí tức cực kỳ mạnh, nếu không biết rõ, thật khó mà tưởng tượng được huyết hoàn này do cường giả cảnh giới Long Mạch luyện hóa thành.
Sắc mặt Lâm Nhất khẽ thay đổi, đây là thủ đoạn gì?
Luyện hóa người sống hả?
Thường Vũ sợ người này đến vậy, chẳng lẽ đã nhận ra thân phận của ông ta?
Vút!
Trong khoảnh khắc, ông lão áo xám bỗng xuất hiện trước mặt Lâm Nhất và Tiểu Băng Phượng, mỉm cười nói: “Đừng căng thẳng, ta biết sự thật rồi, chính các ngươi đã ra tay cứu cháu trai của ta.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất