Ba người đứng đầu bảng trong đều là cảnh giới Long Mạch tầng thứ tư, bảy người kia toàn là hoàng kim yêu nghiệt, mạnh đến mức này thì hơi quá đáng rồi.
Mộc Tuyết Cầm mỉm cười nói: “Thực ra đệ cũng nên đoán được, chỉ riêng La Uyên đã có thể áp chế ta, ta là hạng ba bảng Thiên của Kiếm Tông, nhưng gã ở Huyền Thiên Tông ngay cả mười hạng đầu bảng trong cũng không vào nổi.”
Quá khoa trương!
Sắc mặt Lâm Nhất nghiêm trọng, vẫn không dám tin tưởng.
“Rất khoa trương sao? Thật ra chẳng khoa trương chút nào, hai mươi năm trước thế hệ hoàng kim của Kiếm Tông gần như ngã xuống hết, khiến trong hàng ngũ đệ tử nội bộ của Kiếm Tông xuất hiện khoảng trống thế hệ rất lớn. Nhưng Huyền Thiên Tông dựa vào những bảo vật thu hoạch được trong chiến trường Hoang Cổ, đệ tử chẳng những không bị đứt đoạn, ngược lại còn được bổ sung cực lớn.”
Mộc Tuyết Cầm nói: “Trong thế cục bên thịnh bên suy như vậy, khoảng cách bây giờ đã chênh lệch rất lớn rồi.”
Khi ngươi trở nên yếu đi, đối thủ càng mạnh hơn, khoảng cách này tất nhiên sẽ rất lớn.
Cũng may là Kiếm Tông có căn cơ thâm hậu, mới có thể gánh vác nổi đả kích như vậy.
Đổi lại bất kỳ thế lực nào khác trong Hoang Cổ Vực, nguyên khí trăm năm đều sẽ tổn hại nặng nề, thậm chí từ đó sa sút không thể vực dậy.
“Khương Ngọc là kẻ mạnh nhất trong thế hệ hoàng kim của Huyền Thiên Tông, thân phận của người này vô cùng thần bí, chẳng ai biết rõ xuất thân, chỉ biết gã cũng có huyết mạch Long tộc giống như Thiên Huyền Tử. Cùng thuộc top ba nhưng thực lực của gã mạnh hơn hai người kia rất nhiều.”
Mộc Tuyết Cầm tiếp tục nói: “Sư huynh Cổ Nhược Trần có thể đánh một trận với hai người kia, duy nhất chỉ có Khương Ngọc, Cổ sư huynh nói chỉ có hai phần thắng.”
Lâm Nhất xoa cằm, cười nói: “Xem ra ta không nên hỏi câu này, đả kích hơi lớn rồi.”
Mộc Tuyết Cầm mỉm cười nói: “Sư đệ cũng không cần quá bi quan, ta có thể lén nói cho đệ chuyện này.”
“Ồ?”
Lâm Nhất hỏi.
“Hai sư huynh Cổ Nhược Trần và Diệp Thanh Huyền, ở trong rừng Táng Thần đã độ kiếp thành công, hiện nay đều đã là cảnh giới Long Mạch tầng thứ tư! Cổ sư huynh còn nhận được tạo hóa không nhỏ, mối nhục nhã to lớn hai mươi năm trước, mọi người cũng đang chịu đựng đây!” Mộc Tuyết Cầm nói.
Trong mắt Lâm Nhất lóe sáng, nói: “Cổ sư huynh này là người thế nào?”
Hắn rất tò mò về người đứng đầu bảng Thiên của Kiếm Tông.
Khi nhắc đến Cổ Nhược Trần, ánh mắt Mộc Tuyết Cầm khẽ lóe sáng, nàng ta nói: “Cổ sư huynh cũng giống đệ, đều là kỳ tài kiếm đạo, chỉ có điều huynh ấy khá ngốc, cũng khá kiệm lời. Huynh ấy đã biết đến sự tồn tại của đệ, lần này để ta quay về dẫn đoàn cũng là ý của huynh ấy.”
“Huynh ấy và ta có cùng quan điểm, Kiếm Tông có thể phục hưng được hay không, mấu chốt nằm ở thế hệ các đệ. Cổ sư huynh nhận được không ít tạo hóa, nhưng vẫn không chịu rời khỏi rừng Táng Thần, cũng là vì muốn ở chiến trường Hoang Cổ lần này, tự mình gánh vác hết áp lực, tạo cho các đệ cơ hội trưởng thành.”
Nghe vậy, trong lòng Lâm Nhất lập tức dâng lên vài phần khâm phục.
Kiếm Tông quả thật khác hẳn với những tông môn mà hắn từng ở, từ trên xuống dưới đều giữ hơi thở kiên cường.
Sự đoàn kết giữa các đệ tử khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi.
“Cổ sư huynh vốn dĩ rất ít nói, nhưng cực kỳ hứng thú với đệ, còn hỏi thêm mấy câu, nhất là rất tò mò, vì sao đệ gọi là công tử Táng Hoa.” Mộc Tuyết Cầm khẽ chớp mắt, mỉm cười.
Lâm Nhất gãi đầu, chuyện này mà giải thích thì đúng là hơi dài dòng.
“Rất nhiều điều, tuy Cổ sư huynh không nói ra, nhưng ta có thể cảm nhận được trách nhiệm mà huynh ấy gánh vác với tư cách đứng đầu bảng Thiên, bao năm nay, ta vẫn luôn vô cùng nể phục huynh ấy.” Mộc Tuyết Cầm nghiêm túc nói.
Vẻ mặt Lâm Nhất thoáng hiện ra nụ cười, chẳng lẽ giữa hai người này thực sự có chuyện gì sao?
Mộc Tuyết Cầm trầm ngâm nói: “Kiếm Tông không muốn trở mặt với Huyền Thiên Tông, mà Huyền Thiên Tông cũng chẳng dám tùy tiện trở mặt với Kiếm Tông, chỉ riêng sáu vị Thánh Quân thôi đã đủ khiến Huyền Thiên Tông phải kiêng kỵ rồi. Khi cá chết lưới rách, cho dù Dao Quang Kiếm Thánh không ra tay, thì Huyền Thiên Tông cũng sẽ phải chịu tổn thất nặng nề, cái giá đó Thiên Huyền Tử không gánh nổi.”
“Nên bao năm nay, Huyền Thiên Tông vẫn luôn thông qua chiến trường Hoang Cổ để mài mòn thực lực của Kiếm Tông, những chuyện khác đệ không cần quá lo lắng. Chờ thế hệ các đệ trưởng thành, Kiếm Tông ắt sẽ có tương lai rực rỡ!”
Lâm Nhất nghe vậy, chân mày giãn ra.
Đúng vậy, Kiếm Tông e ngại Huyền Thiên Tông, thì Huyền Thiên Tông có lúc nào không e dè Kiếm Tông?
Trận giao đấu ở cấp bậc Thánh Giả, căn bản Lâm Nhất vẫn chưa thể chen vào, nói đúng ra thì là hoàn toàn không có tư cách để chen vào.
Nhưng chiến trường Hoang Cổ thì có thể thử sức!
Chỉ cần trên chiến trường Hoang Cổ đánh cho Huyền Thiên Tông trọng thương, bên suy bên thịnh, cũng đồng nghĩa với việc Kiếm Tông có thể lớn mạnh.
Thậm chí còn có thể xoay chuyển cục diện!
Bao nhiêu năm nay Huyền Thiên Tông đã đối xử với Kiếm Tông thế nào, giờ đây sẽ trả y nguyên.
Áp lực mà Kiếm Tông phải gánh chịu hiện nay, căn bản không đến từ cấp bậc Thánh Giả, bởi ở phương diện sức mạnh đỉnh phong, Kiếm Tông vốn chẳng hề yếu kém.
Vấn đề then chốt, vẫn chính là chiến trường Hoang Cổ!!!
Nghĩ đến đây, trong mắt Lâm Nhất ánh lên vài phần nóng bỏng, gần hai mươi năm qua, không chỉ trên dưới Kiếm Tông đều nghẹn ngào.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất