Hoàng Huyền Dịch bật cười, nói: "Thật sự là ta rất muốn chơi đùa với ngươi nhưng thời gian lại không cho phép rồi, thôi vậy, dừng lại ở đây là vừa rồi."
Thân phận đã bị lộ, Hoàng Huyền Dịch cũng chẳng buồn che giấu tu vi nữa.
Trong vùng Tử Phủ của gã, từng vì tinh tú liên tiếp sáng lên trên bầu trời, ngay sau đó khí tức thuộc về Thần Đan chín sao chấn động bốn phương tám hướng.
Ầm!
Dù đang ở rất xa nhưng các đệ tử trong các lầu các ở phía đối diện đều cảm nhận được áp lực đang dâng trào.
Các tài năng xuất chúng cảnh giới Long Mạch của các tông chợt biến sắc, ánh mắt lóe lên vẻ kiêng kỵ.
"Lâm sư đệ, quay lại mau!" Mộc Tuyết Cầm hét lớn.
Nhưng nàng ta vừa dứt lời, một luồng khí tức thuộc về Tôn giả chín sao chợt bùng lên từ trên người Lâm Nhất.
Bùm!
Chỉ trong nháy mắt, hai luồng uy áp Tôn giả chín sao đã va chạm kịch liệt với nhau trên chiến đài Phi Thiên.
Chỉ trong giây lát, tiếng nổ vang trời đinh tai nhức óc vang lên, trời đất tối sầm lại.
"Sao có thể!"
Những tiếng kêu đầy bất ngờ vang lên, nhóm Nam Cung Viêm, Thương Vân, Ninh Phong, Đường Cảnh cũng hoảng hốt thiếu điều con mắt muốn rơi ra ngoài.
Tôn giả chín sao!
Lâm Nhất đang ở cảnh giới Tôn giả chín sao!
"Chuyện gì thế này?"
La Uyên hơi thất thần, nhìn chằm chằm Lâm Nhất như thấy quỷ.
Nếu không nhớ lầm, một năm trước Lâm Nhất mới bước vào cảnh giới Thần Đan, vậy mà chỉ một năm sau tu vi đã sánh ngang hàng với Hoàng Huyền Dịch rồi.
Mộc Tuyết Cầm còn kinh ngạc hơn nữa, đôi mắt xinh đẹp sáng bừng lên.
Quả nhiên!
Lúc gặp nhau ở Kiếm Tông là đã cảm thấy không thể nhìn thấu được Lâm Nhất rồi, bây giờ cuối cùng cũng xác nhận được.
Chỉ là kết quả này vẫn khiến người ta khó mà tin nổi, là Tôn giả chín sao!!
Trên chiến đài Phi Thiên.
Khuôn mặt Hoàng Huyền Dịch đầy nghiêm túc, ánh mắt khinh khỉnh đã hoàn toàn biến mất, nói: "Xem ra là ta đã coi thường ngươi rồi, không hổ là đệ tử Dao Quang."
"Thực lực của ngươi cũng tạm, không hổ là kẻ đứng đầu bảng Thần Đan. Nhưng cũng chỉ tới thế thôi, chỉ một mình ngươi cũng đòi vô địch sao, còn ngây thơ lắm." Lâm Nhất nói.
Vẻ mặt Hoàng Huyền Dịch thoáng thay đổi, với thân phận này của gã mà Lâm Nhất lại có thể nâng giọng cao hơn cả gã.
"Hừ! Ngươi đã muốn chơi thì ta chiều! Chẳng lẽ ngươi thực sự cho rằng ta chỉ dựa vào mỗi tu vi để lọt vào bảng Thần Đan này thôi sao?"
Hoàng Huyền Dịch cười mỉa, rồi hai tay nhanh chóng kết ấn.
Gần như là ngay vào lúc đó, một vầng trăng tím được lôi quang ngưng tụ lại và một vầng thái dương ngưng tụ từ ánh sáng hiện ra từ sau lưng gã.
Trong chớp mắt, Nhật Nguyệt Đồng Huy, hào quang trùm khắp bốn phương.
Vụt vụt!
Nhật nguyệt dung hợp, chỉ một thoáng đã hóa thành một chữ cổ, chữ "Minh" khổng lồ xuất hiện giữa đất trời.
Trên bề mặt chữ "Minh" hiện lên những thánh văn đáng sợ, đó vừa là một chữ vừa là một thánh khí vạn văn khủng khiếp!
Vô số thánh văn chạm nhau rồi đan xen ngưng tụ giữa đất trời, phía sau Nhật Nguyệt là tầng tầng lớp lớp màn trời đang ngưng tụ lại thành cái bóng khổng lồ của chữ "Minh".
Nhìn từ xa, chữ "Minh" như cao to cả nghìn trượng, tỏa ra ánh sáng Nhật Nguyệt, đóng dấu vào hào quang thánh khí, hoàn toàn trấn áp chiến đài Phi Thiên.
Lâm Nhất ở trong đó, cũng bị chữ "Minh" này đè ép.
"Minh Quang Diệt Thần Trận! Đây là võ học Quỷ Linh cấp thượng phẩm của Minh Tông, Hoàng Huyền Dịch quả thật không đơn giản, có thể ngưng luyện ra đại trận lớn thế này, xem ra là đã được chân truyền của Minh Tông rồi."
"Thực lực của Hoàng Huyền Dịch vốn đã rất mạnh rồi, nay lại thêm trận pháp này hỗ trợ, e là Lâm Nhất khó có thể ứng phó được."
"Không chỉ mỗi trận pháp hay là thánh khí, dựa theo cách giải thích của Minh Tông thì hẳn là Nhật Nguyệt Thần Đài!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất