"Bẩm Tôn Giả đại nhân, ta tìm thấy tấm bia đá này ở rìa cấm khu. Hai trăm năm trước, một số Thánh giả Yêu tộc đã liên thủ đột nhập vào cấm khu này. Một trận chiến kinh hoàng đã diễn ra bên trong đó, rất nhiều vật thể bay ra ngoài. Tấm bia đá này bay ra từ sâu trong cấm khu".
"Trên dãy núi Khô Tịch có rất nhiều cấm khu. Ngươi đang nói đến cấm khu nào?"
"Đối với yêu thú mà nói, chỉ có một cấm khu thực sự trên dãy núi Khô Tịch, đó chính là thượng nguồn của sông Thiên Thủy, đỉnh Vạn Ma!"
Đỉnh Vạn Ma?
Ánh mắt Lâm Nhất thoáng qua vẻ kỳ lạ. Đây là một khu cấm địa vô cùng cổ xưa, nghe nói đã không còn tồn tại từ thời xa xưa.
"Đại Đế, đã từng nghe nói đến cấm khu này chưa?"
"Không, ta không có nhiều ký ức về thời xưa. Hơn nữa, ta là Đồ Thiên Đại Đế. Danh tiếng của ta lan truyền khắp tứ hải bát hoang, ba mươi sáu tầng trời, bảy mươi hai ngọn núi. Tiểu Côn Luân nhỏ bé này chẳng đáng nhắc đến".
Lâm Nhất im lặng, cũng lười nói chuyện với Đại Đế. Nha đầu này vẫn chứng nào tật nấy.
Không khoe khoang là không chịu được.
Lâm Nhất nhìn Ma Văn Hổ hỏi: "Những vị thánh nhân kia thế nào rồi?"
"Bọn họ đều chết hết rồi... Chính mắt ta chứng kiến. Thậm chí có một vị thánh nhân đã bước ra khỏi cấm khu, nhưng cuối cùng lại biến thành một vũng máu. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra bên trong. Ta lúc đó run rẩy vì sợ hãi. Khi tấm bia đá bay đến chân, ta liền chộp lấy nó và bỏ chạy".
"Ngươi lấy thanh thánh đao đó ở đâu?"
"Là của một tên tu sĩ nào đó, hắn muốn lấy yêu đan và Hổ Vương Cốt của ta nhưng bị ta nghĩ kế giết ngược".
"Ồ?"
Ánh mắt Lâm Nhất sáng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ma Văn Hổ khiến cho nó lập tức cảm thấy không thoải mái.
"Hổ Vương Cốt nghe có vẻ rất mạnh. Chắc chắn là rất bổ dưỡng, đúng không?"
Ma Văn Hổ dường như đã đoán được điều gì đó, đột nhiên run rẩy trước ánh nhìn dò xét của Lâm Nhất.
"Ồ, ngươi xuống dưới trước đi".
Lâm Nhất mỉm cười, hắn không khỏi cảm thấy sợ con Ma Văn Hổ này. Đường đường là Hổ Vương mà còn chẳng bằng một con mèo.
"Được rồi, nếu Tôn Giả đại nhân có chỉ thị gì, ngài có thể nói với ta bất cứ lúc nào. Giờ Tiểu Vương ta sẽ đi xuống dưới".
Ma Văn Hổ cười gượng, như trút được gánh nặng xong liền tìm cách để chuồn.
Lâm Nhất tiếp tục nhìn vào tấm bia đá. Hắn ngẩng đầu lên, phát hiện ra rất nhiều điều thú vị.
Thật sự rất kỳ quái, ngay cả võ công cấp Quỷ Linh cũng được khắc trên bia đá. Đỉnh Vạn Ma này rốt cuộc là một cấm khu như thế nào?
Phải biết rằng toàn bộ Kiếm Tông cũng không có nhiều loại võ công cấp Quỷ Linh, hơn nữa phần lớn đều bắt nguồn từ kiếm điển Thái Huyền.
"Bộ côn pháp này rất hợp với Tiểu Hắc".
Tiểu Băng Phượng bước ra khỏi hộp kiếm, chỉ vào một bộ côn thuật.
Lâm Nhất nhìn thoáng qua, phát hiện chiêu thức này tên là ba mươi sáu thức Thiên Viên côn pháp, mỗi chiêu thức đều ẩn chứa quỹ đạo di chuyển của các vì sao trên trời.
Ba mươi sáu thức này tương ứng với tổng cộng ba mươi sáu quỹ đạo sao khác nhau, sau đó ba mươi sáu quỹ đạo khác nhau này được kết hợp thành một dị tượng phức tạp không thể tưởng tượng nổi, cuối cùng có thể bùng nổ uy lực tương đương với uy lực của loài Thiên Viên (vượn trời) cổ đại.
Tiểu Tặc Miêu vừa vặn đang luyện tập Thái Cổ Long Viên Quyết, chỉ thiếu một bộ công pháp Yêu tộc tương xứng.
Hơn nữa, sau khi biến hình, hình dạng cơ thể của nó cũng trở thành Long Viên, khiến cho việc luyện tập Thiên Viên côn pháp trở nên hoàn toàn phù hợp với nó.
"Ngươi tới dạy đi", Lâm Nhất gật đầu.
"Hừ, có bổn Đế ở đây thì đương nhiên không đến lượt ngươi dạy", Đại Đế có vẻ khá kiêu ngạo.
Lâm Nhất mỉm cười, đang định trả lời thì sắc mặt đột nhiên biến đổi, kinh ngạc hỏi: "Đây là cái gì vậy?"
Phía trên tấm bia đá vỡ này có một họa tiết trông đặc biệt bí ẩn.
Nếu hắn không nhầm thì đó hẳn là võ công của Long tộc, một bộ quyền pháp cực kỳ thâm sâu. Không chỉ có sơ đồ luân chuyển tâm pháp, còn có nhiều hình ảnh minh họa. Quan trọng nhất là, hắn nhìn thấy... một cái đỉnh.
Phía trên cái đỉnh, mặt trời và mặt trăng cùng tỏa sáng, trên đỉnh có những hình người đang đứng biểu diễn các chiêu thức khác nhau của quyền pháp.
Đây chẳng phải là Thần Long Nhật Nguyệt Đỉnh sao?
Tương tự như vậy, các họa tiết tượng trưng cho mặt trời và mặt trăng, mô tả Nhật Diệu Chi Linh và Nguyệt Diệu Chi Linh.
Lâm Nhất mở to mắt nhìn vài lần, sau đó lấy ra Nhật Diệu Chi Linh và Nguyệt Diệu Chi Linh.
Sau nhiều lần so sánh, Lâm Nhất thấy chúng hoàn toàn giống nhau, không thể có bất kỳ sai sót nào.
Lâm Nhất vội vàng nhìn lên trên, phát hiện tấm bia đá đã vỡ ngay tại chỗ này.
Mẹ kiếp!
Lâm Nhất chửi thầm, cảm giác này thật không thoải mái.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất