Mây tầng ngàn dặm xung quanh phủ xuống như mặt hồ, kiếm ý dường như bị cưỡng ép kéo xuống từ bầu trời.
Chỉ cần hắn đẩy hai tay về phía trước, kiếm quang đầy trời do hai mươi bốn tầng biển hoa diễn hóa, như ngân hà dội xuống, tràn ngập ập về phía Ma Văn Hổ.
“Tôn giả tha mạng!”
Ma Văn Hổ lập tức bị dọa đến ngây dại, ném thánh đao sang bên cạnh, quỳ xuống đất không ngừng dập đầu.
Vút!
Lâm Nhất đưa tay trái ra hiệu, từ xa hút lấy Táng Hoa đang cắm trên mặt đất, trong hư không lóe lên mấy cái, xuất hiện trước mặt Ma Văn Hổ.
“Có thể nói cho ta biết võ học yêu tộc của ngươi ở đâu ra được không?”
Lâm Nhất lơ lửng giữa không trung, phía sau từng tầng biển hoa cuồn cuộn không ngừng, tựa như vị vương giả giáng thế.
“Tôn giả đi theo ta, tiểu vương lập tức dẫn đường.”
Ma Văn Hổ bị thu phục đến mức ngoan ngoãn phục tùng, không dám trái lệnh, lập tức hóa thành nguyên hình đi về phía trước.
Vút!
Bóng đen lóe qua, Tiểu Tặc Miêu cưỡi lên người Ma Văn Hổ, trông oai phong lẫm liệt, ngoảnh đầu còn cười toe toét với Lâm Nhất.
“Con nhóc này, đúng là bản tính không đổi.”
Lâm Nhất khẽ cười, ý niệm khẽ động, giải tán từng tầng biển hoa, thu hồi hoa U Minh vào trong cơ thể.
Chưa dùng tới kiếm U Minh, mà Đạn Chỉ Thần Kiếm đã mạnh đến vậy, nếu sử dụng thì sẽ kinh hồn thế nào đây?
Thần Tiêu Kiếm Quyết và Đạn Chỉ Thần Kiếm, quả thật là sự phối hợp tuyệt vời, môn bí thuật này cuối cùng cũng có chỗ để sử dụng.
Lâm Nhất không nghĩ nữa, ngẩng đầu nhìn.
Chỉ trong chốc lát, Tiểu Tặc Miêu cưỡi Ma Văn Hổ, đã chạy biến mất.
“Đối với bảo vật, con nhóc này vẫn sốt ruột như trước.”
Lâm Nhất khẽ cười, nghĩ thoáng qua, võ học Yêu tộc quả thật có sức hấp dẫn với Tặc Miêu.
Ma Văn Hổ ban đầu còn có vài toan tính trong đầu, muốn xem thử có thể tìm được cơ hội trốn thoát hay không.
Nhưng sau khi bị Tiểu Tặc Miêu cưỡi lên, nó lập tức bị chế ngự. Nó cảm nhận được một luồng áp lực từ sâu trong huyết mạch của Tiểu Tặc Miêu.
Nó ngay lập tức nhận ra rằng huyết mạch của con mèo đen này cao quý và cổ xưa hơn nhiều so với huyết mạch yêu thú Vương Giả của nó.
Lâm Nhất đi theo từ xa, xuyên qua nhiều nơi ẩn núp, vòng qua mấy con sông, đến một khu rừng rậm rạp đầy cỏ dại và sương mù độc.
Nơi này thực sự hẻo lánh, còn bị bao phủ trong sương mù độc và hầu như không có dấu hiệu của sự sống.
Đây là một nơi hoang vắng và nguy hiểm đến nỗi người bình thường dù có đi qua nhiều lần cũng chẳng buồn rẽ vào khám phá.
"Tôn Giả đại nhân, chính là ở đây".
Lâm Nhất chưa đến, Ma Văn Hổ cũng không dám vào trước, quay đầu lại nói với Lâm Nhất phía sau.
"Có gì ở trong đó vậy?"
"Bẩm Tôn Giả đại nhân, đây là nơi Tiểu Vương ta ẩn tu. Chỗ sương độc và cỏ dại này đều là được cố tình bố trí", Ma Văn Hổ nói giọng có vẻ hơi đắc ý.
Nghe có vẻ không giống như đang nói dối, nhưng cách nó tự gọi mình là "Tiểu Vương Tiểu Vương" khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
"Vào đi".
"Tuân lệnh Tôn Giả đại nhân".
Ma Văn Hổ đứng dậy, vẫy đuôi và bước về phía trước.
Tự nhiên nó đổi thái độ ngoan ngoãn đến vậy phải mất một thời gian mới quen được, Lâm Nhất lẩm bẩm một mình, tay tự véo cằm.
Suy cho cùng cũng là yêu thú Vương Giả mà lại dễ bảo vậy sao.
Nếu Ma Văn Hổ biết Lâm Nhất đang nghĩ gì, chắc chắn nó sẽ khóc ngay tại chỗ. Nó cũng không muốn bản thân nhu nhược dễ bảo như vậy.
Nhưng nó không thể nào nổi điên lên được. Nó đường đường là một con thú đỉnh chóp, huyết mạch tốt, lại có kỳ ngộ. Tu vi của nó cao hơn Lâm Nhất một cảnh giới, lại còn có thánh đao. Nhưng mà, trước mặt Lâm Nhất, tất cả thủ đoạn của nó đều vô dụng.
Cảnh hoa hải xếp chồng và bầu trời sụp đổ khiến nó sợ đến nỗi suýt thì hồn bay phách lạc.
Con mèo đen cưỡi trên lưng nó không biết từ đâu tới, nhưng sau khi bị ngồi lên, Ma Văn Hổ không hiểu sao lại run lên vì sợ hãi một cách không thể lý giải, vậy nên nó căn bản không dám nổi nóng.
Sau khi Lâm Nhất đi qua đám cỏ dại và sương độc, hắn phát hiện ra bên trong còn có một thế giới khác, bên trong thực sự có một linh trì (hồ linh khí) kích cỡ trung bình.
Có một thác nước đổ xuống linh trì và một tấm bia đá cổ bị vỡ nằm ở khoảng trống bên cạnh hồ nước.
Tấm bia đá rất lớn, dù đã bị vỡ vẫn cao hơn hai mét, trên đó khắc rất nhiều hình thù và họa tiết. Có họa tiết về kinh lạc, đồ hình kiếm pháp, còn có cả dị bảo trong thần thoại, tất cả đều là võ học Yêu tộc khiến người đời phải kinh ngạc.
Lâm Nhất nhìn từ dưới lên trên, phát hiện ngay cả hoa văn ở phía dưới cũng là võ học cấp Thánh Linh.
Trong đó có đao pháp Sơn Hà của Ma Văn Hổ. Lâm Nhất quan sát một lát, phát hiện loại đao pháp này vô cùng tinh xảo, hoàn toàn phù hợp với huyết thống của hổ thú.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất