Nơi này thực sự quá tà dị!
“Bạch Long Thần Cốt.”
Lâm Nhất không nhìn nữa, ánh mắt hắn rơi xuống Bạch Long Thần Cốt trong tay.
Đây là quà tặng của tộc Bạch Long sao?
Lâm Nhất không nghĩ ra được, chỉ khom người hướng về tòa thần điện Bạch Long sừng sững nơi xa hành lễ, sau đó nhanh chóng rời khỏi khu vực này.
Nửa giờ sau, Lâm Nhất thúc giục mắt Chúc Long, tìm được An Lưu Yên và Tiêu Vân đang trị thương.
Hai người thấy Lâm Nhất, vô cùng vui mừng.
“Ngươi thật sự thoát ra được rồi!” Tiêu Vân vui mừng nói: “Đúng là ta phải gọi ngươi là ca ca rồi, con quỷ già Khô Ưng kia đâu? Làm sao ngươi thoát được?”
“Lão ta chết rồi.”
Lâm Nhất chỉ trả lời ngắn gọn, nhìn xung quanh nói: “Đi thôi, ta dẫn các ngươi rời khỏi đây.”
Cả hai vẫn còn đang chấn động vì tin Khô Ưng đã chết, còn nghe Lâm Nhất nói muốn đưa họ rời đi, lập tức càng thêm kinh ngạc.
“Nơi này thật sự có thể rời khỏi sao?”
Tiêu Vân nghi hoặc hỏi.
Gã đã bị kẹt ở đây rất lâu, không phải chưa từng tìm đường ra, nhưng hoàn toàn không thể tìm thấy.
Hơn nữa, tốc độ thời gian nơi này dường như cũng khác với bên ngoài, là không gian cực kỳ quỷ dị.
Chỉ cần tìm được nút luân hồi, ắt sẽ có thể quay về.
Mắt Chúc Long, có thể phá tan mọi hư vọng trên đời.
Khi vừa rồi sử dụng mắt Chúc Long để tìm hai người, Lâm Nhất cũng tiện thể tìm thấy vị trí của nút luân hồi.
Lâm Nhất tìm được nút luân hồi, thuận lợi đưa An Lưu Yên và Tiểu Vân ra ngoài.
Ba người trở về hang Hàn Ngọc, ai cũng đều cảm thấy vô cùng thần kỳ.
Đặc biệt là Lâm Nhất, hắn biết rõ bí mật của nút luân hồi, chuyến đi vừa rồi thực ra là xuyên tới thời đại còn xa xưa hơn cả thượng cổ, chính là thời viễn cổ.
“Nơi này thật sự thần kỳ!”
Tiêu Vân nhìn bốn phía, liên tục cảm thán, vô cùng kinh ngạc, trầm ngâm hồi lâu nói: “Chỗ này nói không chừng chính là nút luân hồi!”
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia dị sắc, không ngờ Tiêu Vân cũng biết đến khái niệm này.
“Nút luân hồi?”
An Lưu Yên khẽ nhíu mày, tựa như đã từng nghe qua, nhưng cố nghĩ cũng không nhớ ra.
Chỉ có thể suy đoán, có lẽ điều này liên quan đến đại đạo luân hồi, nhưng từ xưa đến nay số người thực sự nắm giữ được đạo luân hồi ít đến mức đếm trên đầu ngón tay.
Thực sự là con đường đại đạo này quá khó nắm giữ, nhiều đại năng thượng cổ thiên tư tuyệt luân cũng không thể chạm đến dù chỉ là lớp da bên ngoài.
Những tin tức còn lưu lại, dĩ nhiên là vô cùng ít.
“Hề hề, hai người các ngươi đều không biết nhỉ?”
Trong mắt Tiêu Vân lóe lên vẻ đắc ý, khẽ cười nói.
“Hừ.”
An Lưu Yên thấy gã không vừa mắt, đè nén sự tò mò trong lòng, không để ý tới gã.
Tiêu Vân nhìn Lâm Nhất, phát hiện Lâm Nhất đang chạm vào bốn phía tường, không biết đang làm gì.
Không có ý định hỏi hắn, lập tức cảm thấy hơi ngượng ngùng.
“Lâm ca, huynh đang làm gì vậy?”
Tiêu Vân mặt dày tiến lên hỏi, bây giờ gã thật sự gọi là ca ca rồi!
Lâm Nhất đã giết Khô Ưng, lão già này trước kia đã khiến gã chịu đủ khổ sở, bị hành hạ sống không bằng chết.
“Bức tường này hình như không thể phá hủy được.”
Chỉ cần bỏ công sức tìm kiếm, Tà Phong nhất định có thể tìm ra được nút luân hồi, Lâm Nhất muốn chôn vùi nơi này để giam chết đối phương.
Bí mật của Thánh khí Tinh Diệu, hắn không muốn để lộ ra ngoài.
“Hề hề, anh hùng cùng chung chí hướng, bí mật nơi này vẫn là không nên để người ngoài biết thì hơn, Lâm ca cứ nghỉ ngơi chút đi, cứ xem ta làm là được!”
Tiêu Vân lấy ra cây bút Linh Văn, khắc thánh văn lên bốn phía trên tường.
Trình độ về Linh Văn của gã cực cao, đủ loại thánh văn dưới ngòi bút của gã được vẽ ra vô cùng dễ dàng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất