Lâm Nhất rút lui rất nhanh, nhưng Khô Ưng còn đuổi nhanh hơn!
Lâm Nhất vừa rời đi, lão ta đã đuổi theo sát phía sau.
Thực tế đây vốn là hành động lão ta cố ý, từ đầu đến cuối vẫn luôn để mắt tới Lâm Nhất, nếu muốn ra tay thì Lâm Nhất khó lòng rút lui.
Khô Ưng vốn đã không còn hy vọng gì với món Thánh khí Tinh Diệu này
Nhưng việc Tà Phong bất ngờ bị thương khiến lão ta nhen nhóm lên tia hy vọng, khi thấy Lâm Nhất lùi về, lão ta có chút do dự.
Nếu có thể ra tay trước để diệt khẩu, chưa chắc đã không có cơ hội thu được chiếc ô kia vào tay.
Tà Phong chưa chắc dám trở mặt, ít nhất là không dám trong Tàn Long Tinh Giới, còn ra ngoài Tàn Long Tinh Giới… Thì lão ta chưa nghĩ xa đến vậy.
Nhưng có điều lão ta dám khẳng định, đó là Tà Phong chắc chắn sẽ không dám làm ầm lên.
Khi Thánh khí Tinh Diệu bị lộ ra, những cường giả cảnh Sinh Tử sẽ trở mặt, đến lúc đó cũng chẳng còn liên quan gì tới Tà Phong nữa.
Vút vút vút!
Khô Ưng suy nghĩ nhanh như điện, lão ta dán mắt vào bóng lưng Lâm Nhất, bám sát không rời.
Tiểu tử này đúng là có bản lĩnh!
Tà Phong là một trong bảy đại chân truyền của điện U Minh, thực lực đạt đến đỉnh phong tôn giả tám sao, còn thêm vài cơ duyên trong Tàn Long Tinh Giới.
Đến cả lão ta cũng không dám xem thường, vậy mà tiểu tử này chỉ dựa vào một chiếc ô đã khiến đối phương thảm hại đến vậy, quả thực có chút thủ đoạn.
Nhưng điều này cũng càng chứng minh, chiếc ô kia quả thật bất phàm.
Danh xưng Thánh khí Tinh Diệu không hề giả.
Tốc độ của Khô Ưng rất nhanh, nhưng lão ta vẫn chưa dốc toàn lực. Lão ta lắng nghe tiếng bước chân phía sau, biết Tà Phong đang sốt ruột, khóe miệng lộ ra nụ cười.
Lão ta muốn Lâm Nhất chạy xa thêm chút nữa, ít nhất là để Tà Phong nhất thời không thể đuổi kịp.
Đuổi kịp đối phương quá sớm, thì cũng chẳng còn thú vị gì.
“Ha ha.”
Khô Ưng khẽ cười, thần sắc càng thêm ung dung.
Lão ta đã nhìn ra, Lâm Nhất sắp chạm đến giới hạn rồi, việc thi triển Thánh khí Tinh Diệu tiêu hao của đối phương vô cùng lớn.
Đến khi dùng đến sát chiêu, càng vô cùng tốn sức.
“Chạy đi, chạy đi, chạy càng xa càng tốt! Tốt nhất là chẳng ai đuổi kịp ngươi!” Khô Ưng cười gian xảo, bước chân thong thả bám theo.
Sau thời gian nửa chén trà.
Cánh cửa chính của thần điện Bạch Long bị Khô Ưng đẩy ra, ào, nhìn xung quanh, những dãy núi bao quanh cung điện này đã rực rỡ hào quang.
Trời đã sáng!
Bầu trời thuộc về không gian viễn cổ này cuối cùng cũng sáng lên, mỗi tòa Long Điện đều tỏa ra thánh quang chói lọi, long uy lan tỏa, cổ kính xen lẫn trang nghiêm.
Tàn Long Tinh Giới này quả nhiên không đơn giản, vậy mà còn có cả tòa cung điện viễn cổ như thế.
Khô Ưng hoàn toàn không biết nơi này là không gian luân hồi, nhưng trực giác mách bảo lão ta rằng Tàn Long Tinh Giới này chắc chắn ẩn giấu điều huyền diệu.
E rằng đang cất giữ bí mật kinh thiên động địa, rất có thể liên quan đến thần chiến, thậm chí không chừng còn có mối dây dưa với tông môn viễn cổ đã biến mất.
Năm xưa cửu đế xuất thế, nghe nói chính là nhận được truyền thừa của tông môn ấy.
Nhưng hiện tại không phải lúc nghĩ đến những chuyện quá xa vời kia, lợi ích trước mắt mới là thực tế.
Ồ?
Trong mắt Khô Ưng lóe lên tia dị sắc, lão ta ngạc nhiên phát hiện ra bóng người mà lão ta đang muốn đuổi theo, chỉ cách lão ta chưa đầy ngàn mét, đang quay lưng về phía lão ta.
Vù!
Lâm Nhất bỗng xoay người, cười nói: “Chờ ông lâu rồi!”
Khô Ưng cảm thấy có chút quỷ dị, nhưng khi nhìn thấy đôi cánh gãy nát sau lưng đối phương, sắc mặt tái nhợt, cùng với chiếc ô Thương Long đang đặt sang một bên vì không đủ sức điều khiển.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất