Chỉ trong chốc lát, hư không đã gợn lên từng làn sóng lăn tăn, dù chưa thúc giục bất kỳ thánh văn nào, chỉ dựa vào uy năng bản thân của chiếc ô, đã đủ gây ra lực sát thương kinh hoàng. 

 

 

Không khí dưới từng đường vung dù như bị xáo trộn, trở nên nặng nề dị thường, uy lực lớn đến khó tin. 

 

“Quả nhiên không hổ là Thánh khí Tinh Diệu.” 

 

An Lưu Yên đứng bên cạnh, cảm nhận từng đợt sát khí sắc bén từ chiếc ô cuồn cuộn cuốn tới, từng đợt từng đợt không dứt. 

 

Mà đây còn chưa mở tán ô ra! 

 

Nếu mở tán ra, tiếp tục thúc giục Tinh Diệu, thì uy lực của Thánh khí này sẽ khủng khiếp đến mức nào chứ! 

 

Thảo nào tên kia cứ luyến tiếc mãi không buông, hẳn là gã cũng có cách luyện hoá chiếc ô này. 

 

An Lưu Yên nghĩ đến đây, tiếp tục nhìn Tiêu Vân. 

 

Quả nhiên không sai, gã đang nhìn chằm chằm Lâm Nhất, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ, vừa lẩm bẩm vừa không ngớt lời tán thưởng. 

 

Bắt gặp ánh mắt của An Lưu Yên, Tiêu Vân hơi lúng túng, khẽ ho mấy tiếng rồi mới miễn cưỡng thu hồi ánh nhìn tiếc nuối. 

 

Bùm! 

 

Đến khi Lâm Nhất rót long văn tím vàng vào trong, toàn bộ chiếc ô Thương Long rực sáng, gió giật sấm vang trong động Thuỷ Liêm. 

 

Từng tia lôi điện màu vàng không ngừng bắn ra trên mặt dù, âm thanh tách tách vang lên như sấm, chấn động màng nhĩ. 

 

Rầm rầm! 

 

Toàn bộ động Thuỷ Liêm không ngừng rung chuyển, đá núi trên đầu liên tục rơi xuống, hư không cũng run rẩy, còn chiếc ô thì bất ngờ phình to ra giữa không trung. 

 

Từng luồng long uy có thể nhìn thấy bằng mắt thường bùng phát từ người Lâm Nhất. 

 

Khi tám ngàn đạo long văn hoàn toàn dung nhập vào trong chiếc ô, luồng long uy kinh khủng kia ép cho An Lưu Yên cùng Tiêu Vân bị hất văng vào tường. 

 

Cả hai cố gắng chống đỡ cực kỳ khó khăn, thở cũng không ra hơi, bị áp lực khủng khiếp đến mức không thể tưởng tượng nổi đè nén. 

 

Dù vậy, Lâm Nhất vẫn thử nhiều lần, nhưng phát hiện vẫn không thể mở được chiếc ô này. 

 

Tay hắn cũng bắt đầu nhức mỏi rõ rệt, nhìn hai người đang bị long uy ép sát vào vách tường, Lâm Nhất khẽ nói: “Thu!” 

 

Long văn đã truyền vào chiếc ô lập tức rút ngược về thể nội, chiếc ô Thương Long Nhật Nguyệt cũng được hắn thu về trong vòng tay trữ vật. 

 

Phù! 

 

Tiêu Vân và An Lưu Yên đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Lâm Nhất, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau. 

 

“Đã lấy được Long Cốt, chiếc ô cũng nhận chủ rồi, Lâm huynh đệ, giờ là lúc ra ngoài thôi!” Tiêu Vân thấy Lâm Nhất vẫn đang nhìn chằm chằm động Thuỷ Liêm, lên tiếng thúc giục. 

 

Lâm Nhất trầm ngâm hồi lâu rồi nói: “Dưới đáy nước ta thấy một cánh cửa bị phong ấn, có lẽ là cấm địa gì đó, quá nguy hiểm nên ta chưa vào.” 

 

“Bảo khố Bạch Long? Bí cảnh Bạch Long? Bảo cốc Thần Long?” 

 

Mắt Tiêu Vân sáng rực, lẩm bẩm nói không ngừng, nói: “Hay là cùng xuống đó thử xem sao!” 

 

Lâm Nhất khẽ lắc đầu, từ chối thẳng thừng. 

 

Thật ra trong đầu hắn đang nghĩ đến vấn đề khác, hắn nhìn chiếc ô trong tay, nhìn chỗ ông lão xuất hiện khi nãy, trầm giọng nói: “Nơi này là thần điện Bạch Long.” 

eyJpdiI6Ikw2YWVlVHJPWGs0RFJyMVplc1ZpXC93PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkVjZVBQM1dndDdPQmtTeldMSVJlRXBkVmRvQWlsMEpOU3ZNT1IzZVQ0NTIwYkMra2FoTkxcL0FKZjBVVDFvbG9mIiwibWFjIjoiZWY0Mjk2YTRkYWNiZTFjMzYzZmIwYzBhYjFhMDU1ZWRkZWU0MzUyNTE2MTFhMzBjMmQxODBlMGYwMGU3YWY2NiJ9
eyJpdiI6IjNadDJ6SWN2WXZSVVFsVjRBQ1VocGc9PSIsInZhbHVlIjoiYnZUYTZ3U25yVWdTcEVhYnk3cmF0WllQbHZZWW16RytOYzNxOGlSUXZsSGhvVldKNk5Lb1V4emhDSXZnNytybVdoQjhPVXI4UFM4cWlWN0JLVHZtZldcL3RxYzEzV2QyUG1IbVZSamlPNnlKNDNYWTQ3b2pVNkwrKzJadXVob1RqSXhDUzgybzBXUENhVVZZZWdUVnJ4WmV0ZFdVR2pCVEpmVjZUNkY4Z1U5UT0iLCJtYWMiOiIwYjhiMzMyMzM4MGQ1ODljYjdmNDRlMmI1MjRiYzI1NDgyM2YxYTVjMDhlOTU5NTQ5OWMzYmY5YjA5MmYwYzMzIn0=

Ads
';
Advertisement
x