Máu trong vườn thuốc vương vãi khắp nơi, đã có hơn mười thi thể ngã xuống, trạng thái chết đều hết sức thê thảm.
Thân thể bọn họ giống như bị búa lớn đập nát, vô cùng tàn bạo lẫn đẫm máu, khiến người nhìn phải rợn tóc gáy.
Tất cả những chuyện này đều do Tiêu Vân làm sao?
Lâm Nhất và An Lưu Yên liếc nhìn nhau, trong mắt cả hai đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
Ngay khi hai người còn đang kinh ngạc và hoài nghi, thân thể của ông lão kia, ngay trước khi sắp hóa thành sương mù, lập tức bị quyền của Tiêu Vân đánh trúng.
Ầm!
Quyền mang của gã bùng nổ ánh sáng xanh, tựa như mãnh thú hung hãn, huyết khí cuồn cuộn như vực sâu, chỉ một đánh đã khiến thân thể người kia tan xương nát thịt.
Lâm Nhất cảm nhận được trên người gã có luồng khí tức quen thuộc, trong mắt thoáng hiện tia khác thường rồi nhanh chóng biến mất.
“Hề hề, Lâm huynh đệ, An Tinh Sứ, hai người cũng đến rồi à?”
Thu dọn xong ông lão kia, Tiêu Vân cười tít mắt bước về phía hai người, nở nụ cười, trông có vẻ tâm trạng rất tốt.
“Mấy người này là do ngươi đánh à?”
An Lưu Yên chỉ tay xuống mặt đất.
Tiêu Vân nghiêng đầu cười nói: “Chứ còn ai vào đây? Đừng nói ta không nể mặt các ngươi, thảo dược ở chỗ này cứ việc nhặt thoải mái nhé, hề hề, chuyến này đúng là gặp may lớn, động bảo này quả nhiên danh bất hư truyền, ta nghi ngờ Tàn Long Tinh Giới này ẩn giấu bí mật cực lớn.”
Gã nói xong thì không để ý đến hai người nữa, thân hình lóe lên, bắt đầu điên cuồng hành động trong vườn thuốc.
An Lưu Yên nhìn Lâm Nhất, nàng ta khó mà đoán được ý định của Tiêu Vân.
Dù sao thì những kẻ khác tranh giành thánh dược, hoặc là đã bị gã đánh chết, hoặc là bị đuổi chạy.
Ai biết được nếu mình hái những thánh dược này, đối phương có trở mặt hay không.
Lâm Nhất gật đầu ra hiệu cho nàng ta, ý bảo cứ việc lấy, đừng khách sáo.
Vút vút vút!
Chẳng mấy chốc, ba người đã hái sạch toàn bộ thánh dược trên mặt đất, Tiêu Vân khoái chí cười to.
Nhưng ngay sau đó gã không cười nổi nữa, vì những thánh dược này đều không thể cho vào vòng tay trữ vật, trông vô Cùng Kỳ quái.
“Cái quái gì thế này?”
Sắc mặt Tiêu Vân khẽ thay đổi, đang lúc nghi hoặc, những thánh dược mà mấy người họ đang cầm trên tay bỗng nhiên tan chảy trong nháy mắt.
Hóa thành từng điểm sáng nhỏ chứa đựng thánh hương, tựa như hàng vạn con đom đóm, bay liên miên không dứt về phía sâu trong động phủ.
Tiêu Vân tức đến hộc máu, sắc mặt gã lập tức trở nên đen kịt.
Lâm Nhất đưa tay bắt lấy điểm thánh quang, hắn chăm chú nhìn nó hồi lâu, vẻ mặt đầy suy nghĩ.
Có thể khẳng định, đám thánh dược vừa rồi tuyệt đối không phải ảo giác, những điểm sáng li ti này chứa dược tính vô cùng chân thực.
Nhưng rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, ngay cả Lâm Nhất cũng hoàn toàn mù mờ.
Ào!
Đúng lúc này, sắc mặt ba người đồng thời thay đổi.
Bọn họ đều cảm nhận được, ở lối vào động phủ có đám tu sĩ lẫn võ giả kéo đến, trên người mỗi người đều có sát khí ngút trời.
“Ha ha, lũ này xem ra vẫn chưa bị ta đánh đủ, Lâm huynh, ta đi rồi về ngay!”
Tiêu Vân vốn đã không vui, cảm nhận được luồng khí tức kia lập tức giận quá hoá cười.
“Đợi đã!”
Lâm Nhất muốn gọi hắn lại, nhưng vừa quay người thì đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất