“Rốt cuộc thì tên này dựa vào cái gì vậy?”  

 

 

Trên đài Quan Tiên, vô số ánh mắt đệ tử Cảnh Giới Long Mạch lóe sáng, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.  

 

Đánh bại người ta thì thôi, còn buộc đối phương tâm phục khẩu phục, nói là giết người diệt cả lòng người ta cũng không quá chút nào.  

 

Ai cũng biết, chiến thắng một người và khiến người đó thật sự tâm phục khẩu phục, là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.  

 

Độ khó cũng hoàn toàn khác biệt!  

 

Quả nhiên, trên hồ Quan Tiên, sắc mặt Kim Huyền Dực và Quý  Thư Huyền đều hiện lên vẻ tức giận, chẳng hề che giấu.  

 

“Lâm Nhất, ngươi quá đáng rồi đấy?”  

 

Ánh mắt Kim Huyền Dực đầy phẫn nộ, trầm giọng nói: “Trận này ta thừa nhận ngươi thắng thật, nhưng để Kim Huyền Dực ta tâm phục khẩu phục thì còn xa lắm! Ngươi có thể trở thành đệ tử Thiên Tự, vậy tại sao ta không thể?”  

 

Quý Thư Huyền cũng rất khó chịu, chuyện này đã không còn đơn thuần là thắng hay thua nữa.  

 

Hoàn toàn là không coi họ ra gì, trận này đối phương thắng thật, không thể phủ nhận, đó là sự thật.  

 

Nhưng chẳng lẽ Lâm Nhất coi bọn họ là mèo chó ngoài đường chắc?  

 

Thắng một trận thôi là lên tận trời luôn à?  

 

Từ nay về sau, chẳng lẽ gặp mặt hắn còn phải tránh đường hay sao?  

 

Chuyện này quá lố!  

 

Hắn làm gì có thực lực này!  

 

Huống hồ chẳng bao lâu nữa hai người bọn họ sẽ đột phá lên Cảnh Giới Long Mạch, đến lúc đó Lâm Nhất căn bản không phải đối thủ.  

 

Quý Thư Huyền nhàn nhạt nói: “Lâm sư đệ, ta và Kim huynh đúng là không phục thật, nhưng vẫn khuyên ngươi nên biết dừng đúng lúc. Ngươi đã thắng rồi, cũng không cần phải ép người quá đáng thế, nói thẳng ra, muốn chúng ta thật lòng tâm phục, thì thực lực hiện tại của ngươi vẫn còn thiếu chút nữa!”  

 

“Vẫn chưa đủ à?”  

 

Lâm Nhất suy nghĩ hồi lâu, nhướn mày nói: “Vậy thế này thì đủ chưa?”  

 

Vừa dứt lời, kiếm thế kinh người trên người Lâm Nhất bộc phát, lao thẳng lên tận trời, trong chớp mắt, trên bầu trời vang lên tiếng sấm nặng nề, lôi quang do kiếm ý hóa thành phát ra tiếng nổ long trời lở đất.  

 

Mặt hồ dưới chân hắn, dưới sức ép của sấm sét dữ dội, rung lên không ngừng.  

 

Thần ở tận trời, kiếm ta hóa thiên!  

 

Thấy kiếm ý trên người Lâm Nhất bất ngờ bộc phát, Quý Thư Huyền cùng Kim Huyền Dực khẽ sững người, rồi lộ ra vẻ mặt có phần chế giễu.  

 

Tên này định làm quá đến bao giờ nữa?  

 

Chẳng phải chỉ là Thần Tiêu Kiếm Ý thôi sao, nếu không có kiếm ý đó, riêng sự chênh lệch cảnh giới thôi cũng đủ khiến hắn không thể vượt qua rồi.  

 

Nói thẳng ra thì, Thần Tiêu Kiếm Ý này có thể khiến người khác tâm phục, cũng không phải không có lý.  

 

Nhưng để bắt Quý Thư Huyền cùng Kim Huyền Dực tâm phục, thì vẫn chưa đủ trình đâu!  

 

Nhưng đột nhiên, sắc mặt Kim Huyền Dực và Quý  Thư Huyền đồng loạt thay đổi, hồ Quan Tiên rộng lớn kia vậy mà bất ngờ nứt ra từng khe lớn.  

 

Phạm vi ngàn dặm xung quanh, đều xuất hiện những dị biến kỳ dị.  

 

Cả hai ngẩng đầu nhìn, lập tức kinh ngạc đến mức suýt rớt cả cằm.  

 

Chuyện... chuyện này sao có thể xảy ra?  

 

Trời đang chuyển động!  

 

Nói chính xác thì là trời đang hạ xuống, kiếm thế mênh mông vô tận, biển mây cao ngút trời trải dài cả ngàn dặm, trong chớp mắt điên cuồng hạ xuống.  

 

Chẳng bao lâu, biển mây đó đã hạ xuống còn cách mặt đất chỉ vài trăm thước.  

 

Bịch!  

 

Tất cả mọi người trên hồ Quan Tiên đều bị áp lực này chấn động đến mức phải quỳ một gối xuống đất, sắc mặt ai nấy đều cực kỳ đau đớn.  

 

Lâm Nhất lơ lửng đứng giữa không trung, biển mây kia ngay trên đỉnh đầu hắn, tựa như chỉ cần đưa tay là có thể chạm đến trời.  

 

“Đó là…”  

 

Xung quanh vang lên tiếng kinh hô, ánh mắt ngơ ngác, ai nấy đều chết lặng.  

 

Đó là Thần Tiêu Kiếm Ý đại viên mãn đỉnh phong, chỉ cần tiến thêm một bước nữa thôi, là có thể bước vào kiếm ý cấp năm rồi.  

 

Mà tất cả những điều này, xảy ra trên người Lâm Nhất mới chỉ ở Cảnh giới Thần Đan, thật sự không thể tưởng tượng nổi.  

 

“Quả nhiên.”  

 

Trên đài Quan Tiên, Mộc Tuyết Cầm thấy cảnh này, cuối cùng cũng xác nhận được suy đoán trước đó trong lòng mình.  

 

Mới chỉ ở Cảnh giới Thần Đan, mà đã nắm giữ Thần Tiêu Kiếm Ý đến cảnh giới viên mãn đỉnh phong, quả nhiên nàng ta đã không nhìn nhầm.  

 

Nhưng người này, rốt cuộc làm sao có thể làm được như vậy chứ!  

 

Người khác không lĩnh ngộ được Thần Tiêu Kiếm Ý, chỉ biết rằng nó rất khó, nhưng là người xếp thứ ba trên bảng Thiên, cũng nắm giữ Thần Tiêu Kiếm Ý như vậy, Mộc Tuyết Cầm có thể chân thực cảm nhận được nó khó khăn đến mức nào.  

 

“Tỷ tỷ, đây chính là suy đoán trước đó của tỷ sao?”  

 

Mộc Thanh Thanh bên cạnh cũng vô cùng kinh ngạc, trên mặt hiện ra vẻ bừng tỉnh.  

 

“Đúng vậy.”  

 

Mộc Tuyết Cầm thản nhiên nói, vẻ mặt phức tạp, nhìn chằm chằm vào kiếm khách áo xanh kia, trong đôi mắt đẹp ánh lên muôn vàn màu sắc rực rỡ.  

eyJpdiI6InZMbFwvWldKcDU3UWpSQ2FYeFRzOTV3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjRCVmJzbjNIMDdYXC80Z1Y3M0lcL0JaeXQyV2pNOFFvN3lqQytMTkxSRWtNZ3Q4ZUdZOVpcL0RLRnZ0cHFPeUxhVEEiLCJtYWMiOiI5MjM5ZDg5MmU3YzE3OGVjYmY2NjExODU0MTMzOWY5ODczMjE3ZTY3MjJmMGUzN2RmMWY5YTVmMTA0M2MxMTZjIn0=
eyJpdiI6IklWdWNnelY1YUUzOUViM0Jha0RodVE9PSIsInZhbHVlIjoiQUhJWU02QitKQnZDMVl6UklqK0xoNUpBQXlDUGVhcEpwUmNoQ0VlN1d4WTNvWUdUUG5zNXR2WkpiM3BOSU9BdStoM2tEVjdrMGVyQnI0d2M4aUh3cHJOY2dqXC9WQ3pKTDZCenNEd3k1SlVDYnhBY05Nd2RINzU5OWFEd1B3NEpuZGJPbDdHMGNoXC9zbjRTWlBzY0l4WnpBa2xIb1wvUTVsdE5XWG5LT1VaKzRScjc4T1BDUE1kYnJFaHdMa0piRjNQIiwibWFjIjoiODgwOTk1MWJjYzgwYzE2NjViZjIxNzhjZDYzYzk0NmU0MzdmYmFlMzliZWRmNmNjMmY0YjMzN2VhYjhjOWQzZiJ9

Ads
';
Advertisement
x