“Hai vị sư huynh, còn muốn tiếp tục không?”
Lâm Nhất thu kiếm vào vỏ, nhìn Kim Huyền Dực và Quý Thư Huyền, hỏi.
Sắc mặt Kim Huyền Dực và Quý Thư Huyền hoảng hốt, như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đã thua rồi sao?
Hồi lâu sau, cả hai vẫn chưa thể hoàn hồn.
Chỉ thấy Lâm Nhất khẽ vung tay, đóa hoa Thanh Liên Kiếm cấp chín từng bị ném lên trời lúc nãy nhẹ nhàng rơi xuống, được hắn đỡ lấy bằng lòng bàn tay.
Hai người lộ ra vẻ chua chát, nét mặt liên tục thay đổi.
Thật ra, cả hai vẫn còn chiêu cuối chưa tung ra, đó chính là Thiên Cung Cửu Kiếm, bộ kiếm pháp thượng phẩm cấp Quỷ Linh, tổng cộng chỉ có chín chiêu.
Khác với những bộ kiếm pháp Quỷ Linh Cấp khác, bộ kiếm pháp này vô cùng cường đại, không thuộc riêng về đỉnh nào cả.
Chỉ khi từng phong lập được công trạng đủ lớn, mới có thể đến điện Trưởng Lão để xin đổi lấy bộ kiếm pháp này.
Thế nhưng trong trận giao đấu vừa rồi, hai kiếm cuối cùng của Lâm Nhất quá quỷ dị, thân ảnh biến mất khỏi thế gian, kiếm đầu như tiên nhân hạ phàm từ thiên giới, đẩy ý cảnh Thiên Thủy Kiếm Pháp.
Tuyệt nhất vẫn là kiếm cuối cùng!
Nhanh đến cực điểm, một kiếm phi tiên!
Hai người còn chưa kịp thi triển tuyệt học của mình, đã thua ngay tại chỗ.
Thất bại như vậy, trong lòng bọn họ sao có thể cam tâm.
Thế nhưng khi đưa tay sờ lên vết máu mảnh như tơ trên cổ, thì chẳng thể phản bác được điều gì, kiếm này, rõ ràng Lâm Nhất đã nương tay.
“Hai vị sư huynh, dường như, vẫn không phục lắm, không sao, nếu vẫn chưa tâm phục khẩu phục, cứ việc đến chiến tiếp. Hôm nay ta đã xuất kiếm, tất nhiên sẽ đánh đến khi các ngươi tâm phục khẩu phục.”
Lâm Nhất nhướn mày, nhẹ giọng nói: “Từ nay về sau, ta không muốn nghe bất kỳ ai trong Bảng Địa, dị nghị chuyện Lâm Nhất ta trở thành đệ tử Thiên Tự. Bằng không, đó là bất kính với Thần Tiêu Phong, là bất kính với sư tôn của ta, là bất kính với cả Chưởng môn, mà thanh kiếm trong tay ta, sẽ không khách khí!”
Vừa dứt lời, bốn phía lập tức tĩnh lặng.
Từng ánh mắt vô cùng kinh ngạc đổ dồn về phía Lâm Nhất, trong mắt hiện lên vẻ chấn động.
Thì ra Lâm Nhất vẫn luôn ghi nhớ chuyện này trong lòng!
Những người khác trong Bảng Địa nhìn Lâm Nhất với vẻ mặt vô cùng phức tạp, đặc biệt là Hoàng Phủ Viêm đầy giận dữ, nhưng không dám mở miệng phản bác nửa lời.
Tên này thật sự quá ngông cuồng!
Gần như nghịch thiên rồi, hắn định một mình giẫm lên toàn bộ Bảng Địa.
Sắc mặt Kim Huyền Dực và Quý Thư Huyền khẽ thay đổi, trong mắt hiện lên vẻ chấn động, Lâm Nhất thì cứ mở miệng là gọi sư huynh sư huynh.
Nhưng nghe kỹ ý trong lời nói đó, chẳng có chút tính cách nào của sư đệ cả.
Ai là kẻ phản đối hắn trở thành đệ tử Thiên Tự nhất đây?
Chắc chắn là Kim Huyền Dực và Quý Thư Huyền, trước đây mười người đứng đầu Bảng Địa liên thủ nhằm vào Lâm Nhất, cũng là do hai người này giở trò sau lưng.
Ban đầu định dùng trận đấu năm phong để khiến hắn mất mặt.
Sau đó sẽ kiến nghị với Chưởng môn, hoặc là bãi bỏ thân phận đệ tử Thiên Tự của hắn, hoặc là đề bạt luôn cả hai người họ thành đệ tử Thiên Tự.
Chỉ là không ngờ, cuối cùng tự chuốc lấy thất bại.
Trên biển mây, năm vị Phong Chủ đứng sóng vai, gương mặt ba vị Phong chủ còn lại lộ vẻ không được tự nhiên cho lắm.
Hoàng Phủ Tuyệt nhìn Mục Xuyên, cười nói: “Sư đệ của ngươi đúng là không phải ngông cuồng bình thường, hình như hắn quên mất, Chưởng môn sư huynh cũng là Phong Chủ Xích Tiêu Phong đấy!”
“Ha ha, Hoàng Phủ sư huynh bao giờ mới uống cạn nước hồ Quan Tiên vậy? Ta còn đang chờ đây, ta không nhìn nhầm chứ, Thanh Liên cấp chín hiện giờ đang ở trong tay sư đệ ta nhỉ?” Mục Xuyên cười tít mắt nói.
Hoàng Phủ Tuyệt nghẹn họng, sắc mặt lập tức tối sầm, im bặt ngay tức thì.
Thấy ông ta không dám lên tiếng, Mục Xuyên cười nói: “Thật ra tiểu tử này nói cũng không sai, Mộc sư huynh thân là Chưởng môn một tông, chuyện đã quyết thì vốn dĩ không ai được nghi ngờ. Ngay cả Phong Chủ cũng không được trái lệnh, huống hồ chỉ là đám vãn bối, giờ đây với thực lực của Lâm Nhất, đã đủ chứng minh Chưởng môn sư huynh có ánh mắt tinh tường, tầm nhìn như thế quả không hổ là Chưởng môn, ta là sư huynh mà còn tự thấy thẹn trong lòng!”
Mộc Huyền Không nhìn ông ta, cười nói: “Bớt nịnh hót đi.”
“Ha ha, ta nói toàn lời thật lòng đấy chứ.”
Mục Xuyên chớp chớp mắt, khẽ cười nói, trong lòng thì thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu tử này nói năng chẳng có chừng mực gì, may mà… Chưởng môn sư huynh đúng là rất coi trọng hắn, không tỏ vẻ để bụng nhiều.
Nghĩ kỹ cũng đúng, sư huynh sẵn sàng ban cả Kim Ô Thần Thiết, sao có thể không xem trọng Lâm Nhất cho được.
“Có điều lời hắn nói rốt cuộc vẫn hơi lớn lối, nếu không đủ thực lực, chưa chắc đã rút lui êm đẹp được, kết cục của trận đấu năm phong cũng chưa chắc đã không thay đổi, Hoàng Phủ sư đệ cũng đừng vội uống cạn nước hồ Quan Tiên này.”
Mộc Huyền Không khẽ cười nói.
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt mấy vị Phong Chủ khác lập tức thay đổi.
Chẳng lẽ Chưởng môn sư huynh nhìn ra được điều gì nữa sao?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất