Ngay cả Dao Quang Kiếm Thánh cũng bị nhắc đến rồi, nếu bọn họ không dùng kiếm pháp cấp Quỷ Linh thì giống như đang bất kính với Kiếm Thánh.
“Vậy thì xin Lâm sư đệ chỉ giáo, để xem cao đồ của tiền bối Dao Quang rốt cuộc xuất chúng ở điểm nào!”
Quý Thư Huyền là người ra tay trước, gã nhẹ nhàng giẫm chân lên mặt nước, mặt nước lập tức nổ tung. Toàn thân gã tỏa ra kim quang như lửa cháy, rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm vung xuống, kiếm quang như ngọn núi thần giáng xuống dữ dội.
Chính là kiếm pháp cấp Quỷ Linh của Xích Tiêu Phong, Thiên Sơn Thần Viêm Kiếm!
Xoẹt!
Ở phía bên kia, Kim Huyền Dực cũng không hề nhàn rỗi, thân thể gã như tia chớp lao vút qua không trung. Từng luồng kiếm thế sắc bén bùng phát sau lưng gã, dị tượng vô biên, hóa thành ba mươi sáu thanh kiếm treo ngược xuất hiện xung quanh.
Kiếm pháp cấp Quỷ Linh, Đại Diễn Thất Thập Nhị Kiếm!
“Đến hay lắm!”
Lâm Nhất nhấc nhẹ tay trái, đóa Thanh Liên trên chuôi kiếm bay vút ra ngoài, tay phải nắm lấy chuôi kiếm, vung kiếm chém.
Thế kiếm tựa mây, lơ lửng vô thường, chớp mắt đã lan rộng, hóa thành biển mây mênh mông. Trong biển mây ẩn hiện vầng trăng sáng lặng lẽ nở rộ, đồng thời mặt hồ dưới chân dập dềnh không ngớt, sóng nước lăn tăn lan ra cả trăm dặm.
Mây, nước, trăng, trời.
Trong mây có nước, trong nước có trăng, trên trăng có trời, trên trời có tiên!
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, các dị tượng của Thiên Thủy Kiếm Pháp đồng loạt hiện ra.
Thanh Kiếm Táng Hoa trong tay Lâm Nhất như nhành liễu rủ, khẽ lay nhẹ, lập tức nghênh đón kiếm dữ dội như núi lửa thần sơn của Quý Thư Huyền.
Ầm!
Thanh kiếm trông mảnh mai như cành liễu, khi va chạm bùng phát ra sức mạnh kinh thiên, đánh tan ngọn thần sơn hùng vĩ kia thành từng mảnh.
Rào rào!
Lửa văng tung tóe khắp nơi, trong pha va chạm này, Quý Thư Huyền chịu thiệt thòi nặng nề, bị đánh bay cả ngàn thước.
Mây tan trăng hiện, trăm hoa lay bóng!
Biển mây khắp trời dâng lên đến cực điểm, mây vỡ tan, vầng trăng sáng rực rỡ hiện ra giữa trời cao.
Hoa U Minh mười hai cánh dưới ánh trăng lần lượt rơi xuống, như in hằn lên mặt hồ, hòa quyện hoàn mỹ với ý cảnh của Thiên Thủy Kiếm Pháp.
Rắc!
Kim Huyền Dực lao đến, kèm theo thế kiếm của Đại Diễn Thất Thập Nhị Kiếm, ầm ầm như sóng trào cuốn tới.
Tốc độ của gã vô cùng nhanh, kiếm thế càng sắc bén, những bóng kiếm quanh người liên tục xé rách không khí.
Lâm Nhất khẽ lay động, thân như cành liễu, nhẹ nhàng lướt qua mặt hồ.
Hắn né tránh mũi nhọn của đối phương, mỗi bước lướt đi đều có cánh Hoa U Minh nở rộ dưới chân, cánh hoa rơi theo dòng nước, như từng chiếc đèn sen trôi trên mặt hồ, hoa rơi theo ý, nước chảy theo dòng.
Keng keng keng!
Kiếm Táng Hoa múa lượn, chỉ vài cái vung tay đã dễ dàng ngăn lại ba mươi sáu bóng kiếm mà kiếm thế của đối phương diễn hóa ra.
Chớp mắt, hai người đã giao thủ hàng chục chiêu ngay trên mặt nước.
Ầm!
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia lạnh lẽo, nơi ấn đường, song kiếm hồn bừng sáng, hắn nhạy bén phát hiện trong kiếm thế của đối phương lộ ra khe hở nhỏ.
“Cái quái gì vậy?”
Kim Huyền Dực giật mạnh mí mắt, gã biết kiếm pháp của mình quả có chút sơ hở, nhưng vô cùng nhỏ bé, thoắt cái là biến mất.
Thế mà ánh mắt của Lâm Nhất lúc này khiến tim gã đập loạn không thôi, như thể bị kinh hãi.
Lâm Nhất vẫn luôn lùi bước, đột nhiên tiến lên, xoay người, trong cảnh tượng trăm hoa rơi rụng, thanh Táng Hoa trong tay phải hắn khẽ đâm ra.
Kim Huyền Dực không kịp đổi chiêu, bị kiếm này đâm trúng vào chỗ sơ hở, chỉ có thể điên cuồng lùi về phía sau.
Nhưng khi đã lùi về sau, sơ hở vốn nhỏ nhặt lập tức lan rộng, trở nên cực kỳ chí mạng.
Tên này là ác quỷ sao?
Sắc mặt Kim Huyền Dực cứng đờ, cảm thấy mình bị khống chế hoàn toàn, bị ép đến mức vô cùng nguy hiểm.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất