Lâm Nhất đột ngột xuất hiện, lập tức thu hút toàn bộ ánh nhìn của mọi người.  

 

Không chỉ là các đệ tử đang tham gia trận đấu năm phong trên mặt hồ Quan Tiên, mà cả những đệ tử Cảnh Giới Long Mạch trên đài Quan Tiên nơi vách núi cao, trong mắt cũng đồng loạt lóe lên vẻ kinh ngạc.  

 

Lý do rất đơn giản, hắn đến nhanh như vậy, dọc đường rõ ràng không hề thu thập bất kỳ đóa hoa Thanh Liên Kiếm nào.  

 

Đã vậy, mục tiêu của Lâm Nhất, lập tức hiện rõ không cần nói.  

 

Chính là đứng đầu bảng!  

 

Ý nghĩ ấy vừa hiện lên, sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi, ý định này cũng quá to gan rồi.  

 

“Lâm Nhất định làm gì vậy? Chẳng lẽ hắn định tranh vị trí đầu bảng sao?”  

 

Bên cạnh Mộc Tuyết Cầm, sắc mặt Mộc Thanh Thanh thay đổi, che miệng đầy vẻ không thể tin nổi.  

 

Tên này thật sự quá liều lĩnh, muốn tranh vị trí đầu bảng, chẳng phải là phải trực diện đối đầu với Kim Huyền Dực và Quý Thư Huyền sao?  

 

Kẻ chỉ mới Thiên Thần Đan hai sao, mà muốn chống lại Song Tử Tinh của Bảng Địa, chẳng phải là đang tìm đường chết à?  

 

Ánh mắt Mộc Tuyết Cầm đứng bên cạnh cũng thay đổi rõ rệt, như đang trầm ngâm suy nghĩ, chỉ khác với Mộc Thanh Thanh, nàng ta không hề quá bất ngờ, thậm chí trong đáy mắt còn có chút mong đợi.  

 

“Có lẽ, hắn thật sự có thể cho ta nhìn thấy kỳ tích.”  

 

Mộc Tuyết Cầm nhẹ giọng nói.  

 

“Không thể nào!”  

 

Lần này đến lượt Mộc Thanh Thanh không tin nổi, nàng ta vốn cũng từng nghĩ rằng Lâm Nhất sẽ có màn thể hiện xuất sắc, nhưng cùng lắm chỉ dám nghĩ đến khả năng hắn có thể chen chân vào hạng mười.  

 

Chưa bao giờ nàng ta dám nghĩ, Lâm Nhất có tư cách chạm đến vị trí đầu bảng, chuyện này hoàn toàn không thể.  

 

Trong cặp Song Tử Tinh của Bảng Địa, bất kể là Kim Huyền Dực hay Quý Thư Huyền, nhìn vào thực lực hiện tại đều không phải là người mà Lâm Nhất có thể chống lại.  

 

“Tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ đã phát hiện điều gì? Nói cho ta nghe với?” Mộc Thanh Thanh đảo tròn mắt, nhẹ giọng nói.  

 

Mộc Tuyết Cầm không để ý đến nàng ta, chỉ lặng lẽ nhìn xa xăm về phía hồ Quan Tiên, ánh mắt dõi theo bóng dáng của Lâm Nhất.  

 

Trên tầng mây giữa không trung, mấy vị Phong Chủ lơ lửng đứng đó, sắc mặt đồng loạt lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc.  

 

Giây phút này, cả bốn vị Phong Chủ đều đồng thời hiểu ra ý trước đó của Mộc Huyền Không, dựa theo quy tắc thì đúng là Lâm Nhất rất khó chen chân vào hạng mười, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có cách.  

 

Nghĩ kỹ, tranh vị trí đầu bảng chẳng phải cũng là lọt vào hạng mười sao?  

 

“Chưởng môn sư huynh, huynh đúng là gan to thật!”  

 

Phong Chủ Thanh Tiêu Phong - Hoàng Phủ Tuyệt nhìn Mộc Huyền Không, nói với giọng nặng nề.  

 

“Chờ xem là được rồi.”  

 

Mộc Huyền Không thản nhiên cười nói.  

 

Ào!  

 

Trên hồ Quan Tiên, ở khu vực đang có hoa Thanh Liên Kiếm cấp năm xuất hiện, hàng ngàn người cùng lúc dừng lại động tác.  

 

Ánh mắt của mọi người đều kèm theo vẻ không thể tin nổi, đồng loạt nhìn về một hướng, trên mặt ai nấy đều là vẻ kinh nghi bất định, vô cùng chấn động.  

 

“Hắn chẳng lẽ muốn tranh đoạt hoa Thanh Liên Kiếm thật sao?”  

 

Tất cả đều bị ý nghĩ này dọa cho khiếp sợ, sắc mặt lập tức căng thẳng.  

 

Vút!  

 

Đúng lúc Lâm Nhất chuẩn bị hành động, từ trong màn sương mù phía trước bất ngờ có bốn bóng người lao ra, trong chớp mắt đã hạ xuống trước mặt hắn.  

 

Trên người bọn họ không hề có chút thương tích nào, khí thế kiếm ý tỏa ra vô cùng kinh khủng, kiếm quang quanh thân rực rỡ vô cùng chói mắt.  

 

Họ là những người chủ động từ sâu trong Tâm hồ lao ra!  

 

Khi kiếm quang tan đi, mọi người thấy rõ diện mạo của bốn người đó, tức khắc trên mặt hồ vang lên từng đợt tiếng kinh hô.  

 

Thanh Tiêu Phong - Hoàng Phủ Viêm, hạng mười Bảng Địa!  

 

Tử Tiêu Phong - Lạc Trần Đông, hạng bảy Bảng Địa!  

 

Kim Tiêu Phong - Chương Nhạc, hạng tám Bảng Địa!  

 

Xích Tiêu Phong - Vương Thành, hạng ba Bảng Địa!  

 

Bốn người này không ngoại lệ, đều là cao thủ trong hạng mười Bảng Địa, đặc biệt là Vương Thành, cao thủ hàng đầu xếp hạng ba.  

 

Đội hình như thế đột nhiên xuất hiện chắn trước mặt Lâm Nhất, ý đồ thì không cần nói cũng rõ ràng.  

 

Lâm Nhất nhìn qua, bình tĩnh nói: “Một mình Lâm mỗ, mà khiến bốn đại cao thủ Bảng Địa đồng thời xuất hiện, đúng là vinh hạnh.”  

eyJpdiI6IkFOR1MwaVRWczdydkZJeFZKYjVXaHc9PSIsInZhbHVlIjoiQnlEV0w4bkFUNk1vN1VBcnA3QlJ0d3d5blNhRVY5U2V4azl1SHZpYzRCYVZvempPbWZGcjdZd0M1XC9LeDV3RysiLCJtYWMiOiI1OGRkYWFmZDVlNjI1YzI2YWZmMzQ2YzUwMzVkYTA0MmIzMmVhMjhjMzRmYzU0MjU3YzU4YmIzMWU0M2IyZjllIn0=
eyJpdiI6IllaMkRFdW52R0kyZlJoK29BUCtTNGc9PSIsInZhbHVlIjoicnI3V0d5M1JsWkVcLytidHBxOGppVmJPWGgxQUdWcGI0WGJBSEtLUlwvTnVaQlFObHhPV3hNaFFwRis5XC9hejJtN3kzWnFSc2FtNitNemNNMEZEVTlacFBZMTRtdTVZSkhOcmpyWjFGRlhIKzV6b1ZzXC9waXNhckF1ZmFqOUloeUJ1VUpBRkhPVTNWaVFnNEFrenc3RlNYSktZRnQxN3YzY3NzWkZhYThnTkdJRFZzTm1iTUFHbXJpQTdQXC9CSmlySkVJNHFFRTJaUmQ2YXBmWmsxa1wvTitaOUtZYmJFbkZzaiswZHhnbXhxQjZSRkNlUTcybEEwcUN5OTAyQlhVWWJEYk9FZlA4Mnp2NytZSFNSTU4yanluZjFqcVdLaDBtU0xLNWJ4NllLZVwveVJLUWNLc1JQZVl2QTYwdjgybVVWbENUYkFleU9vUGpxN3JlNjFEcG9DWWttZCs1UndScFJsMm9KMzVEejNTSXU1emJ5ZHVqSHZVU0NkWWM2XC91alNGUFVpK3RFXC9YMUd1QnpyUHVUalFTRlBla0VhZ2NYSDlIMVBMYU9iUXhGQ1creWRJQVB5ekdmZFNENGFjbEJvUVwvaG5laEM5K0E2NFBSbTFPN0xXdExDTUw1Z3RtdmRaNmZLaWhiaU9nMjZHYlZ2a0ZHMVBMVHdIc2lrSVNDNFg5UzYzQko1eGRXZ1RDNlBcL0lcLzJDNUh5c1wvV0k0aFRncFdnRnVNQTN0N1k3a0JiND0iLCJtYWMiOiJhY2RhYzVjZGY3ODdkYjkzZjIxZmI0MzM2MTNkNWMyNzUwYTI1NWExZjcwM2MzNzc4NGI0YzkyNjc2ZDM5NDNiIn0=

Lời này đầy ngụ ý, bề ngoài khiêm tốn nhưng bên trong rất châm chọc. 

Ads
';
Advertisement
x