Xì!
Càng đến gần, Lâm Nhất càng cảm nhận được những luồng dao động đáng sợ tỏa ra từ tấm bia, khí tức ấy cực kỳ giống với luồng khí hắn từng thấy trong đỉnh Long Hoàng.
Thế nhưng ý cảnh ẩn chứa trong đó thì hoàn toàn khác biệt.
Đỉnh Long Hoàng là hủy diệt, là ma đỉnh!
Còn tấm bia này thì toát lên vẻ hùng vĩ ngập trời, thần thánh trang nghiêm, nhưng sức mạnh ẩn chứa bên trong thì không hề yếu hơn chút nào.
Quan trọng nhất, sức mạnh trong tấm bia này mạnh hơn linh hồn đỉnh trong Tử Phủ của Lâm Nhất cả trăm ngàn lần, căn bản không thể đem ra so sánh.
“Dừng bước!”
Ngay lúc ấy, trong đại điện trống trải vang lên giọng nói lạnh lùng, âm thanh sắc như kiếm, khiến toàn thân người nghe run rẩy.
“Ai đang nói?”
Lâm Nhất đưa mắt nhìn quanh, bốn phía hoàn toàn vắng lặng, chẳng có bóng người nào.
“Là ta.”
Giọng nói kia tiếp tục vang lên.
Ánh mắt Lâm Nhất hơi trầm xuống, ngẩng đầu nhìn về phía trước, ánh nhìn rơi đúng vào tấm bia cách đó trăm mét, sắc mặt đầy vẻ kinh ngạc xen lẫn nghi hoặc.
“Là ngươi?”
“Nếu không phải ta, thì còn ai?”
Lâm Nhất há miệng, hơi sửng sốt.
Tấm bia đang nói chuyện với hắn!
“Ta là linh hồn của tấm bia này, nhìn bộ dạng ngạc nhiên quá mức của ngươi kìa, chẳng phải trong hộp kiếm của ngươi cũng có khí linh sao?”
Lâm Nhất thoáng sững người, nét mặt cứng đờ.
Ghê thật, đây là lần đầu tiên sự tồn tại của Tiểu Băng Phượng bị người ta phát hiện.
Ngay cả sư tôn còn chưa phát hiện, hoặc có thể là phát hiện rồi nhưng không nói ra.
“Đại Đế, phải làm sao đây?”
“Linh thể của tấm bia này có gì đó kỳ quái lắm, nó không chỉ là linh hồn của bia đá, mà còn là thư linh của Kiếm điển Thái Huyền. Lâm Nhất ngươi có nhận ra không, chữ viết trên Kiếm điển Thái Huyền và chữ khắc trên đỉnh Long Hoàng của ngươi, là cùng một loại!”
Giọng nói Tiểu Băng Phượng đầy bất mãn.
Ể?
Trong mắt Lâm Nhất thoáng lóe lên vẻ nghi hoặc, hình như đúng thật, nơi này quá tối, gần như chìm trong bóng đen dày đặc.
Dù có vận dụng kiếm ý, hắn vẫn không nhìn rõ được, trước đó hoàn toàn không để ý đến điểm này.
“Đây là loại văn tự gì vậy?”
“Đó là Hỗn Độn Thần Văn, là văn tự sinh ra từ hỗn độn nguyên sơ, mỗi chữ đều có thiên địa chân lý. Dù ngươi nhận ra nó là chữ gì, cũng không thể nói rõ, không thể viết ra, chỉ có thể lĩnh hội bằng tâm, chứ không thể diễn đạt bằng lời.” Tiểu Băng Phượng giải thích.
Vậy Kiếm điểm Thái Huyền và Kiếm điển Long Hoàng Diệt Thế là tồn tại cùng đẳng cấp sao?
Tâm tư Lâm Nhất nổi sóng, chuyện này quả thật khiến người ta không khỏi kinh ngạc, Kiếm Tông từng được xưng tụng là thánh địa, quả nhiên căn cơ sâu không lường nổi.
“Ngươi đang thì thầm cái gì đó, cùng khí linh nhà ngươi nói xấu ta hả?”
Đúng lúc Lâm Nhất đang trò chuyện với Tiểu Băng Phượng, bóng người từ trên tấm bia bất ngờ nhảy ra, là tiểu mập mạp trông chỉ chừng bảy tám tuổi, đang ngồi trên bia đá, nghi hoặc nhìn chằm chằm Lâm Nhất.
Lâm Nhất trợn tròn mắt, có phần không dám tin vào những gì mình thấy.
Đây là linh hồn của tấm bia sao?
Khác xa tưởng tượng quá đấy!
Hồi lâu sau, hắn bừng tỉnh, nói: “Không, không có, bọn ta chỉ đang bàn về chữ viết trên bia đá thôi.”
“À, đó là Hỗn Độn Thần Văn đấy, ngươi đừng nhìn nhiều, coi chừng đầu nổ tung đó…” Tiểu mập vừa nói vừa ra hiệu mô tả cái đầu nổ bùm, rất nghiêm túc căn dặn Lâm Nhất.
Lâm Nhất bật cười, thấy tiểu mập này có vẻ khá đáng yêu.
“Gọi khí linh của ngươi ra đây đi, nói chuyện với ta chút… Ta bị nhốt lâu lắm rồi chẳng gặp ai.” Tiểu mập nhìn Lâm Nhất, ánh mắt đầy mong chờ.
Lâm Nhất ngạc nhiên hỏi: “Ngươi chưa từng xuất hiện trước đây sao?”
“Ta sợ hù dọa họ thôi, mà họ đâu có khí linh, ta không chơi với họ, à đúng rồi, ta tên là Thạch Đầu, khí linh của ngươi tên gì?” Tiểu mập luôn nhắc về khí linh của Lâm Nhất, rõ ràng là buồn chán đến phát cuồng, rất mong có bạn trò chuyện cùng.
“Đại Đế, hay là ngươi ra ngoài đi? Chơi với Tiểu Thạch Đầu chút.”
Lâm Nhất dò xét hỏi thử.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất