Lâm Nhất cũng không vội vào điện Thái Huyền, khẽ cười nói.  

 

 

“Trước Cảnh giới Thần Đan, khi tu luyện năm đại Kiếm Quyết, bất kể là Thần Tiêu Kiếm Quyết hay Xích Tiêu Kiếm Quyết, tông môn cũng chỉ truyền ba tầng đầu của tâm pháp. Phải đạt đến cảnh giới Long Mạch mới được phép tu luyện các tầng sau.”  

 

Trần Lăng giải thích: “Nếu là Kiếm Quyết của các phong khác, chỉ cần vào điện Thái Huyền một lần, về cơ bản có thể tu luyện tầng thứ nhất đến cảnh giới viên mãn đỉnh phong.”  

 

“Vậy còn Thần Tiêu Phong của ta?”  

 

Lâm Nhất hỏi.  

 

“Cái này… Cái này…”  

 

Trần Lăng có chút ngượng ngùng nói: “Những năm gần đây, Thần Tiêu Phong ta không có ai ở Cảnh giới Thần Đan chọn tu luyện Thần Tiêu Kiếm Quyết. Nếu tra ngược lại, gần như chẳng có ai thành công ở cảnh giới này cả, nhưng cũng có đệ tử cảnh giới Long Mạch, sau khi vào điện Thái Huyền một lần, đã luyện được tầng thứ nhất của Thần Tiêu Kiếm Quyết đến tiểu thành, như vậy đã là cực kỳ cực kỳ lợi hại rồi.”  

 

Y liên tiếp dùng hai chữ cực kỳ, xem như là đang nhắc nhở Lâm Nhất chuẩn bị tâm lý trước.  

 

“Chắc huynh cũng từng tu luyện vài Kiếm Quyết khác rồi nhỉ, dù Thần Tiêu Kiếm Quyết không có động tĩnh gì, thì cũng có thể nhân cơ hội này thử đột phá các Kiếm Quyết khác, cũng sẽ có ích rất nhiều.” Trần Lăng vội vàng nói thêm.  

 

“Không cần thiết đâu.”  

 

Lâm Nhất cười, thần sắc ung dung.  

 

Kiếm điển Long Hoàng Diệt Thế của hắn, bây giờ thật sự không dám động đến nữa, tu luyện thêm chút nữa thì e rằng đỉnh Long Hoàng sẽ hiện ra hoàn toàn.  

 

“Ta vào trước đây.”  

 

Lâm Nhất vỗ nhẹ lên vai Trần Lăng, sải bước đi thẳng về phía trước.  

 

“Ta sẽ chờ huynh ở đây.”  

 

Trần Lăng khẽ gật đầu, rồi tìm chỗ trước bậc thềm điện Thái Huyền, ngồi xuống đất chờ đợi.  

 

“Lâm Nhất, dường như ngươi chẳng hề lo lắng rằng mình sẽ không tu luyện thành công Thần Tiêu Kiếm Quyết?”  

 

Giọng Tiểu Băng Phượng vang lên từ bên trong hộp kiếm Tử Diên.  

 

“Ngộ tính với các môn võ học khác thì ta không dám nói, nhưng ngộ tính kiếm đạo, trong đồng lứa e là chẳng mấy ai mạnh hơn ta.”  

 

Về điểm này, Lâm Nhất vẫn rất tự tin, từ trước đến nay, ngộ tính của hắn luôn nghịch thiên.  

 

Điều quan trọng nhất là hắn có ưu thế không ai có được, song kiếm hồn hiếm thấy trong nghìn năm.  

 

Lúc tu luyện Thiên Thủy Kiếm Pháp, chính nhờ song kiếm hồn mà Lâm Nhất chỉ mất hai ngày đã ngưng tụ được Thánh Linh.  

 

“Nhưng Thần Tiêu Kiếm Quyết thì không giống! Hơn nữa, Kiếm Quyết và kiếm pháp vốn cũng không phải giống nhau.”  

 

Tiểu Băng Phượng thản nhiên nói.  

 

“Chẳng phải còn có ngươi sao? Ngươi hiểu về sức mạnh U Minh này, chắc còn hơn cả sư thúc của ta nữa…”  

 

Lâm Nhất cười, khẽ nói.  

 

“Ha, đó là đương nhiên, có bổn Đế ở đây, ngươi nhất định sẽ luyện thành Thần Tiêu Kiếm Quyết.” Giọng Tiểu Băng Phượng đầy tự tin, trong đôi mắt đẹp lấp lánh niềm kiêu hãnh của vị Đại Đế.  

 

Trong lúc trò chuyện cùng nhau, Lâm Nhất cuối cùng cũng bước lên điện Thái Huyền.  

 

Hai vị trưởng lão trước điện nhìn Lâm Nhất, thấy hắn lấy ra lệnh bài bên hông thì gật đầu cho phép vào.  

 

Đến trước cánh cửa cổ xưa của điện Thái Huyền, Lâm Nhất hít thở sâu, thực ra, đối với Thần Tiêu Kiếm Quyết, hắn thật sự không tự tin lắm.  

 

Nhưng đã đến đây rồi, hắn cũng không có ý định lùi bước.  

 

Rầm!  

 

Lâm Nhất đưa tay đẩy, cánh cửa cổ kính từ từ mở ra, trong ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ của mọi người, hắn bước vào bên trong điện Thái Huyền.  

 

Điện thờ cao vút, trống trải và tối đen như mực, hoàn toàn khác xa với những gì Lâm Nhất tưởng tượng.  

 

Xoạt xoạt!  

 

Tiếng bước chân nhỏ nhẹ của Lâm Nhất vang vọng rõ ràng trong đại điện trống vắng.  

 

Hắn bước đi, chậm rãi đi về phía trung tâm của đại điện.  

 

Ở nơi này, thời gian dường như trôi qua chậm đến lạ thường, khiến người ta rơi vào trạng thái mơ hồ, thần trí như bị lạc mất.  

 

Không rõ đã qua bao lâu, cuối cùng Lâm Nhất nhìn thấy tấm bia đá khổng lồ ở trung tâm đại điện, trên đó khắc đầy những ký tự cổ xưa.  

 

Chữ viết dày đặc chi chít, gần như phủ kín toàn bộ tấm bia.  

 

Đây chính là Kiếm điển Thái Huyền sao?  

 

Tiếc rằng Lâm Nhất không nhận ra nổi một chữ nào, nhìn qua vài cái, đã cảm thấy vô số thông tin ào ạt tràn vào đầu, tưởng chừng não bộ sắp nổ tung.  

 

Hắn sợ hãi toát mồ hôi, lập tức thu hồi ánh mắt.  

 

Kỳ quái thật!  

eyJpdiI6IkhPbmFTZjJYT3VmV2hhUjlUZEhUYmc9PSIsInZhbHVlIjoiS1VRemdwS1ozZ094R2FOV3pEOVdjM3ByUjFrTSttQ29pYTFUWmN3NGIxV2JCNmRvaWM5aU04OGhWWkNGNHFJTCIsIm1hYyI6IjdjNmJjMTRkMzZhNzRmOGE4N2RiMDk2MjljNjJkZGRmZTVmZmRhNmVmNzcxZmM2NDU0YTBjMDI3YTBkMzRhNDMifQ==
eyJpdiI6IkNDWFI2Y1lia21MY2FzZFhcL3UwbG1RPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkZoVVlyaUNnV0FSNlU3YkRrY29zeUVYSTZhTmRITXRNWjJhOFRTcjBCOXpiekRFbWVEam9GRjZaVU5HYWRHU3JYODI1OGR3WFBtNUpLQUlZRmEyQkFEMEZwYXQwYldvUElQKzFYY2huSTBjUWYxeEk0aWRsNDJqRmkrUVJPQ1FPRDBKSlZkb2JpNGY2YTNBVjY0ZXJ5WVJVZDVZN0JLRWxyTVZoSHAzN0ZaV251dWx5WXdkWmZxZWF5RzZ0SWlnUkE3YkpvRlhjYVFnR0thRCtubmcrRG04Ukl1UHVUaHcxVUpHSXNIOVZTVE92Y0xhOCtwSXZyQW93Q04yRkZ1cjNwYjdrWEYyMytacVlKdk5Cc3JDUkFlOGIwR3NBVlU3eG11dFpkUFhqN2xCWXp3WGdld2JIN2Z3QlhrY3doWkxlRU84QU5yYkFOajllR1VJRCtnYlNMd2o1NGlKbUdmWlVQNzlVWlo0T0c1RT0iLCJtYWMiOiI0YmYxN2ZkOTc4ODBlOTU5NDhmMzgxM2VkOGRhOTI0NDhkNDMwMzhlZjk0OGVmYjE2OGIyYjFlODdhZjYzYzRhIn0=

Ads
';
Advertisement
x