Ở đây đợi nửa ngày, cũng không thấy người của Thanh Lôi Tông quay lại, Lâm Nhất cũng lười đợi tiếp.
Hắn không thích để lại đuôi, muốn chờ đám người này quay lại, trực tiếp tiêu diệt hết.
Nếu không để bọn chúng thực sự tìm đến Phù Vân Kiếm Tông rồi, Lạc Hoa có thể sẽ không vui, nhưng bây giờ xem ra không thể đợi được rồi.
“Đi! Các người đi trước dẫn đường.”
Lâm Nhất thản nhiên nói.
“Lâm công tử uy vũ!”
Một đám cuồng đồ, lập tức vui vẻ ra mặt, đủ loại lời nói nịnh nọt, tâng bốc không ngừng tuôn ra.
Những người khác nhìn vào liên tục lắc đầu, cảm thấy rất đáng tiếc, Lâm Nhất bị đám cuồng đồ này lợi dụng rồi, hắn rốt cuộc vẫn hơi tự đại.
Nửa canh giờ sau khi Lâm Nhất rời đi, những đệ tử khác của Thanh Lôi Tông mới chậm trễ xuất hiện trên đảo cấm.
Trên khuôn mặt bọn họ đều nở nụ cười, vừa nãy ở đáy biển giết được một con yêu thú cấp bá chủ, tìm được vài viên Huyết San Hô và Thánh Minh Châu nghìn năm, có thể nói là thu hoạch rất lớn.
“Diệp sư muội, bọn ta về rồi này!”
Bọn họ gọi mấy tiếng cũng không tìm thấy người đâu, cũng không để ý lắm, nhưng chẳng mấy chốc bọn họ đã nhìn thấy thi thể của cô gái áo tím.
Nàng ta rất thê thảm, bị Lâm Nhất chém thành hai nửa, chết không toàn thây.
Người này kiêu căng ngang ngược, không chỉ ra tay đánh lén Lâm Nhất, mà từng chiêu xuất ra đều chí mạng, hơn nữa còn cực kỳ âm độc uy hiếp sư môn Lâm Nhất.
Lâm Nhất nổi danh tính tình “tốt” tất nhiên sẽ không vì dung nhan yêu kiều của nàng ta mà nương tay, nên giết thì phải giết, tuyệt không nhân nhượng.
Ầm!
Sát khi đáng sợ bộc phát ra từ trên người bọn họ, đặc biệt là từ thanh niên áo xanh đứng đầu, gã gào lên giận dữ.
“Không hay rồi, người của Thanh Lôi Tông quay lại rồi!”
Sát khí sau cơn thịnh nộ vô cùng đáng sợ, cuốn ra xung quanh hải đảo, tạo lên những con sóng ngập trời.
Rất nhanh, đã có vài người bị bắt tới, có lời dặn dò của Lâm Nhất, mấy người họ đều không che giấu tin tức, bọn họ cũng rất sợ hãi thanh niên áo xanh đang trong cơn thịnh nộ này.
“Lâm Nhất sao? Cái tên tiểu bối vô danh tiểu tốt này từ đâu tới vậy?”
“Phù Vân Kiếm Tông?”
“Đây không phải là tông môn thấp kém ở Thương Huyền Phủ sao, thật đúng là không biết sống chết!”
Bọn họ hỏi thăm được tin tức của Lâm Nhất, nhất thời nổi cơn thịnh nộ, bọn họ căn bản không tin Lâm Nhất đi tranh giành quả Huyết Long, chỉ cảm thấy hắn giết người xong, nhất định là đang trốn trong sư môn của mình, hoặc là đang trốn ở một nơi nào khác.
“Lam Không sư huynh, chuyện này không thể nhẫn nhịn được! Thể diện của Thanh Lôi Tông ta đã mất sạch, nhất định phải san bằng Phù Vân Kiếm Tông mới được!”
“Không thể nhịn, phải giết hết toàn bộ, không, phải khiến cho bọn chúng sống không bằng chết.”
“Nợ máu, phải trả bằng máu!”
Bọn họ rất bi phẫn, tức giận đến mức toàn thân đều run rẩy, nhưng lại chưa từng nghĩ quả cái gọi là thấp kém đã từng chết trong tay bọn họ.
Cũng chưa từng nghĩ, thủ đoạn của cô gái áo tím đó tàn nhẫn như thế nào, bọn họ cao ngạo xa cách, căn bản không xem võ giả ở Thương Huyền Phủ ra gì.
Chẳng qua chỉ là một bầy kiến hôi mà thôi, làm sao có thể so được với tính mạng của Diệp sư muội cơ chứ, có giết hết cũng chưa hả giận.
Phải san bằng Phù Vân Kiếm Tông mới được!
Thanh niên áo xanh cầm lấy mảnh vỡ của thánh kiếm Lôi Vân, ánh mắt sâu thẳm, cảm giác chuyện này hình như không hề đơn giản.
Đệ tử của Phù Vân Kiếm Tông, có thể bóp vỡ được thánh kiếm sao?
Chuyện này không bình thường!
Sắc mặt thanh niên áo xanh âm trầm nói: “Trước đi tới chỗ ở của Phù Vân Kiếm Tông, hắn và đồng bọn của hắn đều phải chôn cùng Diệp sư muội.”
Rắc!
Gã đưa tay ra rồi nắm chặt lại, mảnh vỡ của thanh kiếm gãy toàn bộ nổ tung trong lòng bàn tay gã, bị nghiền nát thành bột mịn.
Mặc dù thánh kiếm gãy lìa thánh văn không còn, nhưng mảnh vỡ vẫn vô cùng cứng rắn, gã lại nhẹ nhàng bóp vỡ được có thể thấy thực lực không tầm thường.
Toang rồi, cuộc trả thù tới rồi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất