Phụt!
Sau khi ngã xuống đất, cô gái áo tím hộc máu, sắc mặt trắng bệch, đầu tóc rối bời, cực kì chật vật.
Nhất là dấu năm ngón tay in hằn trên má, trông đỏ tươi và cực kì bắt mắt.
Rõ ràng là Lâm Nhất không hề nương tay, dốc sức tát đối phương một cái.
Đúng như lời hắn nói, đối phương thật sự là nói nhiều, lại còn nói dai nói dẳng.
Mọi người run sợ trong lòng, đồng thời cực kì ngạc nhiên. Nơi xa, càng lúc càng nhiều người tụ tập lại. Bọn họ cho rằng Lâm Nhất có thực lực rất mạnh, có tiềm chất yêu nghiệt siêu phàm, có thể đi ngang cả vùng biển nơi đây, chỉ có tu vi là hơi kém một chút thôi.
Nhưng mới vừa rồi, Lâm Nhất tát bay cô gái áo tím ở một khoảng cách xa, cấp bậc tu vi và thái độ kiên quyết khiến người ta phải cảm thán khó tin.
Mọi người cảm thấy vô cùng sốc. Lâm Nhất quá kiêu ngạo, cứng cỏi, coi trời bằng vung, không chịu nể mặt Thanh Lôi Tông, còn coi rẻ Thanh Lôi Tông, nói đánh là đánh, không nương tay một chút nào.
“Ngươi, ngươi dám đánh ta hả? Tên súc sinh kia, ngươi muốn khiêu chiến với Thanh Lôi Tông, hay là muốn phá hủy thỏa thuận giữa các phái, trở thành kẻ địch với bọn ta?” Cô gái áo tím cực kì tức giận.
Nàng ta mưu tính ác độc, cứ năm lần bảy lượt dồn Lâm Nhất vào thế đối lập với các phái, chứ không phải chỉ đơn giản là đắc tội với một mình Thanh Lôi Tông.
Lâm Nhất nghe ra ý ngầm trong lời nói của nàng ta, lạnh nhạt nói: “Ngươi muốn nghĩ sao thì nghĩ, coi như là ta muốn phá hủy thỏa thuận giữa các phái, trở thành kẻ địch với các phái cũng được.”
Cái gọi là thỏa thuận giữa các phái vốn dĩ là một cách nói vô nghĩa.
Một khi nhắc đến thánh dược, cái thỏa thuận kia sẽ lập tức biến mất, cần tranh đoạt thì vẫn sẽ tranh đoạt.
Thỏa thuận chỉ nhằm vào kẻ yếu, bản thân kẻ thỏa thuận không hề quan tâm, vậy nên Lâm Nhất cũng không hề quan tâm.
“Cút xa chút đi! Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa!” Thấy nàng ta gượng bò dậy, trong mắt Lâm Nhất hiện lên vẻ chán ghét.
Hắn phất tay một cái…
Ầm!
Gió sét tụ tập, hóa thành lốc xoáy, rồng ngâm gào thét, Thương Long ẩn hiện. Nơi nó đi qua, hư không xé rách, sấm sét ầm ầm, chỉ trong chớp mắt lại đánh bay cô gái áo tím lần nữa.
Trời ạ!
Mọi người thay đổi sắc mặt, cực kì chấn động.
Lần này bọn họ nhìn thấy rõ ràng rồi. Hóa ra Lâm Nhất nắm giữ Thương Long ý chí, dùng uy lực Thương Long khống chế lực lượng gió sét. Thảo nào Lâm Nhất mạnh mẽ đến mức khó tin như thế, bởi vì đó chính là long uy – lực lượng đáng sợ hơn cả gió sét.
“Cảm ơn Lâm Nhất đã bênh vực bọn ta!”
“Thanh Lôi Tông thật sự quá bá đạo, hoàn toàn coi rẻ võ giả Thương Huyền phủ bọn ta!”
Vài tên võ giả lúc nãy bị cô gái áo tím nhục nhã sôi nổi đi qua, mặt mày tràn đầy vẻ phấn khích, chắp tay nói cảm ơn với Lâm Nhất.
Lâm Nhất nhíu mày. Hắn rất đồng tình với những điều không may của bọn họ, nhưng mà hắn không hề có ý định bênh vực bọn họ.
Người không phạm ta, ta không phạm người.
Lúc nãy, cô gái áo tím vung kiếm lên, ánh kiếm lập lòe sấm sét cùng với uy lực thánh kiếm chém về phía hắn, ra tay với hắn mà chẳng cần bất cứ lý do nào.
Lâm Nhất không phải cha nàng ta, cũng không ham sắc đẹp của nàng ta, tất nhiên là lười đi nể nang nàng ta.
“Đi đi, các ngươi không đủ sức gánh hậu quả của chuyện này đâu.” Lâm Nhất lạnh nhạt nói.
Vài người gật đầu, vội vàng bỏ chạy. Có điều, lúc nhìn về phía Lâm Nhất, trên mặt người nào cũng mang theo vẻ kính trọng.
Lâm Nhất đi lên phía trước vài bước, đến chỗ ra đời của quả Xích Huyết.
Ngoài quả Xích Huyết ra, nơi đây còn có rất nhiều linh dược nghìn năm cộng sinh. Lâm Nhất chỉ nhìn lướt qua rồi tập trung nhìn về phía quả Xích Huyết.
Hắn hái quả Xích Huyết, cầm trên tay nhìn kỹ.
Quả Xích Huyết trông rất đặc biệt, màu đỏ tươi trong veo như ngọc, tỏa ra mùi dược nồng đậm.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất