Trên dãy núi chót vót Phù Vân Kiếm Tông, ngoài Thánh Kiếm Phong ra thì còn có Phi Tuyết Phong thuộc sơn mạch Phù Vân.
Phi Tuyết Phong là chủ phong của Phù Vân Kiếm Tông. Đại điện tông môn cũng nằm ở Phi Tuyết Phong.
Bởi vì có Thánh Kiếm Phong cho nên Phi Tuyết Phong không mấy nổi tiếng ở bên ngoài lẫn ở bên trong Phù Vân Kiếm Tông.
Có thể là vì đi ra đi vào nhiều lần, lại thêm cả phong không có bao nhiêu cấm chế, đệ tử tông môn muốn đi thì đi, vậy nên mọi người đều xem nhẹ nó.
Thực tế thì Phi Tuyết Phong là ngọn núi cao nhất Phù Vân Kiếm Tông, cao hơn hẳn Thánh Kiếm Phong.
Đỉnh Phi Tuyết Phong là cấm địa tông môn, đồng thời là nơi bế quan của chưởng giáo. Ở đây linh khí dồi dào, tinh quang dày đặc, là một nơi cực tốt để tu luyện.
Giờ phút này, một bóng dáng thướt tha lướt nhanh trên vùng tuyết trắng mênh mang, tựa như một con phượng hoàng trắng bay thẳng lên đỉnh núi.
Người kia dáng người cao gầy, chân dài trắng muốt cực kì quyến rũ, có loại sức hút độc đáo giữa trời gió tuyết.
Khuôn mặt xinh đẹp, hững hờ lạnh nhạt, quanh quẩn khí chất kiên nghị, sâu trong đôi mắt là ngọn lửa màu tím xòe ra rồi khép lại liên tục như những bông hoa.
Người kia chính là Diệp Tử Lăng.
Trên đỉnh núi, đôi mắt nhắm chặt của chưởng giáo từ từ mở ra, nhìn về phía Diệp Tử Lăng.
“Thức tỉnh kiếm thể Thần Long rồi hả?” Chưởng giáo Phù Vân nhẹ giọng hỏi.
Diệp Tử Lăng cắn môi, gật nhẹ đầu.
“Khá tốt.” Trên khuôn mặt lạnh nhạt của Kiếm Kinh Thiên hiện lên ý cười hiền từ.
“Nhưng mà con phải đi rồi…” Diệp Tử Lăng lẩm bẩm.
“Không sao, một ngày nào đó con sẽ phải đi, lại nói cũng tới lúc mở phong ấn huyết mạch trong cơ thể con rồi. Nương của con là thiên tài nghìn năm có một của nhà họ Diệp, huyết mạch thiên phú của con tất nhiên là sẽ không kém.” Kiếm Kinh Thiên hơi khựng lại rồi nói tiếp: “Huống chi, con còn là con gái của Kiếm Kinh Thiên ta.”
“Con không thích người nhà họ Diệp.”
Nhắc đến thế gia Tuyết Diệu, trên mặt Diệp Tử Lăng khá là lạnh lẽo.
“Không sao, ta cũng không thích, ta chỉ thích con, và cả nương của con nữa. Nhà họ Diệp cũng chẳng tốt đẹp gì.” Kiếm Kinh Thiên mỉm cười. Hai cha con nhìn nha rồi cùng nở nụ cười.
Mối quan hệ giữa hai cha con có vẻ căng thẳng, người nào cũng có tính tình bướng bỉnh, nhưng trên thực tế thì cả hai đều là một loại người.
“Bọn họ lại tới tìm con hả?” Kiếm Kinh Thiên hỏi.
“Con từ chối.” Diệp Tử Lăng bình tĩnh đáp.
Chắc là sẽ có rất nhiều người bất ngờ khi Diệp Tử Lăng sắp rời khỏi Phù Vân Kiếm Tông, nhưng lại không đi thế gia Tuyết Diệu.
Chỉ có Kiếm Kinh Thiên là không cảm thấy bất ngờ. Ông ta bình tĩnh nói: “Bắt đầu đi… Đã mười tám năm trôi qua rồi, ta rất muốn nhìn xem huyết mạch Tuyết Diệu Hoa và kiếm thể Thần Long trong người con dung hợp với nhau sẽ tạo ra một loại hiệu quả ghê gớm đến mức nào.”
Huyết mạch Tuyết Diệu Hoa đến từ thế gia Tuyết Diệu. Kiếm thể Thần Long đến từ Kiếm Kinh Thiên. Điều đáng tiếc là cả hai luồng lực lượng đều cực kì mạnh mẽ.
Nếu không đủ cảnh giới hoặc là không có người hộ đạo thì sẽ lập tức nổ tan xác ngay khoảnh khắc dung hợp.
Kiếm Kinh Thiên không biết kiếm thể Thần Long trong Diệp Tử Lăng sẽ thức tỉnh vào lúc nào. Vậy nên ông ta vẫn luôn phong ấn huyết mạch Tuyết Diệu Hoa của Diệp Tử Lăng, Diệp Tử Lăng chỉ có thể sử dụng một phần rất nhỏ Tuyết Diệu Hoa.
Hiện giờ Diệp Tử Lăng đã thức tỉnh kiếm thể Thần Long, nghĩa là đã đến lúc mở phong ấn Tuyết Diệu Hoa. Có Kiếm Kinh Thiên ra tay, Diệp Tử Lăng không đến mức nổ tan xác.
Trong mắt Diệp Tử Lăng lấp lánh ánh sáng. Nàng ta chờ mong ngày này lâu lắm rồi.
Từ rất lâu trước đây, đối với nàng ta mà nói, huyết mạch Tuyết Diệu Hoa khó chịu giống như là một sợi xiềng xích. Nếu không mở phong ấn thì nàng ta sẽ mãi mãi không làm chủ được cuộc đời của chính mình.
Cũng chính là vì như thế nên ngày ấy Lâm Nhất mới cảm thấy Diệp Tử Lăng là lạ. Chẳng qua là đại sư huynh Giang Ly Trần hiểu lầm thôi.
***
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất