Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)

 

 Chờ khi mọi người đều ngồi xuống rồi, Chương Diên từng bị Lâm Nhất vả mặt vài lần mới nói bằng giọng điệu oán giận.  

 

Tần Thiên ngồi bên cạnh không nói lời nào.  

 

Khuôn mặt bị Lâm Nhất đánh sưng khá là dễ thấy, đến tận bây giờ vẫn còn chưa tiêu sưng.  

 

Chương Diên vừa dứt lời, vài tên đệ tử Kiếm Tông khác đều nhìn về phía Mộc Thanh Thanh, người nào cũng rất là khó chịu.  

 

Bọn họ nghe nói Thánh Kiếm Phong có cơ duyên lâu rồi. Cho dù không có cơ duyên đi nữa, chỉ cần được xông qua Phù Vân thập tam quan thôi cũng xem như là có nhiều thu hoạch rồi.  

 

Bọn họ vốn cho rằng ở sau khi đến đây, đám đệ tử bổn tông bọn họ muốn đi đâu thì đi.  

 

Có điều, hôm nay bọn họ cực kì mất mặt, rõ ràng là không thể nhịn cho qua được.  

 

Trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc của Mộc Thanh Thanh hiện lên ý cười. Nàng ta nhẹ giọng nói: “Phù Vân Kiếm Tông khác với các phân tông khác. Chưởng giáo không muốn gặp chúng ta, chúng ta cũng đừng đi làm phiền người ta. Năm xưa hắn chính là…”  

 

Nói đến đây, Mộc Thanh Thanh đột nhiên im bặt, không nói tiếp nữa.  

 

“Có gì đặc biệt hơn người chứ? Ghê gớm kiểu gì mà ngay cả Thương Huyền phủ cũng không ra được?” Chương Diên nói bằng giọng điệu khinh thường.  

 

“Vậy hả?”  

 

Mộc Thanh Thanh chế giễu: “Hôm nay ta đi cùng Diệp Tử Lăng, là huyết mạch dòng chính thế gia Thánh Cổ.”  

 

Thế gia thánh cổ!  

 

Các đệ tử Kiếm Tông khác lập tức thay đổi sắc mặt. Bọn họ nghe rõ ràng là thế gia Thánh Cổ chứ không phải là thế gia Thánh Giả.  

 

Hai cách gọi chỉ khác nhau một chữ, nhưng mà nội tình bên trong lại khác nhau như trời với đất.  

 

Gia tộc có Thánh Giả được gọi là thế gia Thánh Giả. Còn thế gia Thánh Cổ lại là thế gia Thánh Giả tồn tại từ thời đại đen tối loạn lạc khi xưa đến tận bây giờ. Mỗi một thế gia Thánh Cổ đều là quái vật khổng lồ, có thể so sánh được với siêu cấp tông phái, thế gia Thánh Cổ cực kì khủng bố nào đó thậm chí có thể so sánh được với thánh địa.  

 

Nhìn chung toàn bộ Đông Hoang, số lượng thế gia Thánh Cổ chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nếu tính ở Hoang Cổ vực thì còn ít hơn nữa.  

 

Có điều, thế gia Thánh Cổ lúc nào cũng kín tiếng, rất ít khi xen vào ân oán siêu cấp tông môn, với lại mối quan hệ hiện giờ giữa thế gia Thánh Cổ và Thần Long đế quốc cũng rất là phức tạp.  

 

Quá trình quật khởi của Thần Long đế quốc chính là quá trình hủy diệt của thế gia Thánh Cổ. Thế gia Thánh Cổ có thể tồn tại trong lúc đế quốc quật khởi đều là thế gia có nội tình lớn mạnh đến mức không ai có thể tưởng tượng được.  

 

“Nàng ta là người của thế gia Thánh Cổ hả? Thảo nào vừa nhìn là cảm thấy cực kì ấn tượng rồi.” Tần Thiên vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng.  

 

Mộc Thanh Thanh nhìn qua hắn ta, thấy gương mặt sưng đỏ rõ ràng kia thì nhíu mày, lạnh lùng nói: “Vết thương trên mặt sư đệ chỉ là vết thương ngoài da, đáng lẽ với thực lực của đệ, thương thế đã lành lâu lắm rồi.”  

 

Tần Thiên bình tĩnh đáp: “Sư tỷ đừng hiểu lầm. Ta không chữa lành, không phải là vì vẫn còn thù hận, định đi trả thù Lâm Nhất, mà là vì ta muốn cho bản thân một bài học, nhớ kỹ sỉ nhục hôm nay… Nếu ta thật sự muốn trả thù, thì với thực lực hiện giờ của ta, ta dốc hết sức trả thù, hắn ta còn sống được sao?”  

 

Mộc Thanh Thanh thả lỏng lại, cảm thấy yên tâm.  

 

Tần Thiên mặt mày kiêu ngạo, nói bằng giọng điệu hững hờ: “Mục tiêu của ta là Tư Không Trú sư huynh. Lâm Nhất không xứng để ta phải chú ý, với lại dù hắn ta có cố gắng thế nào cũng không theo kịp thành tựu trong tương lai của ta. Có điều, một cái tát của hắn ta đã đánh thức ta, ta không nên dễ dàng coi khinh bất cứ kẻ nào, kể cả là con kiến. Trước khi đảo Khô Huyền mở ra, một cái tát mua một bài học, rất đáng giá.”  

 

Lời nói của Tần Thiên khiến cho các đệ tử Kiếm Tông khác đều có lòng xúc động. Khí phách trên người Tần sư huynh thật sự khiến người ta phải kính nể.  

 

Cũng đúng thôi, Tần sư huynh là ai cơ chứ, thằng nhãi Lâm Nhất kia dù có muốn cũng không thể theo kịp thành tựu trong tương lai của Tần sư huynh!  

 

Đám người Chương Diên đều nhìn về phía Tần Thiên với ánh mắt kính nể.  

eyJpdiI6IjV2TmpYVlBaNkxKd2lQckpKdHRITVE9PSIsInZhbHVlIjoiWktOTG9xa2l0TjJ4ejhGWDlhRWxOVGxtRjNUZWRXRnpYZE1CYXZ2cW9MT2VWSEZtamJaYzBmajlaVkk5WHg1OCIsIm1hYyI6ImExMGZhOTg1YmUwYWU1YTdkZjZiZWNhZjI1OGU0YzE1MWIwZDQyMzNkZWU1YTMxY2NmOGY1MzVmNGQwMDAzMzQifQ==
eyJpdiI6Im9jQ2ExblZhc1hreWR5YnFpQXJpcEE9PSIsInZhbHVlIjoiR3Jqait2dTVoTU11TFVkWjBHVzJvcVdyeGdxdkxwXC9HTDlvYndEbmxUb0x3cXk3Z3NlTVVoNjZENmpHRUlqc2FUNm5OcVRnZXZXMmF6OVwvY0xOMDIzeDVQXC9sUVNpSlNseVFKOFdqdklCZHU0b1k5dE9RV0RrenZleGpCakM5eEhmTUFTa0ZVQk5VcUNzUmhyNjA4SThmdFBRS3FQOWxHSEJjckg0eGR2bm5XUFFjM2tZNE1VbnRGTk5pcDJyUDZVcWwzU2tuSWQ0RHRxOUVLTjAzalg4RHlieXUwb3h1OUpqYWl1UlpKUkRVT0o5VVo4aVJaS0xlUW1yZzV6UW9QeSIsIm1hYyI6IjRiZTZhYjgwMTY2MjA5ODNhNWI1NDIzZDY3ZDM2MjY2YzJjOTg1YWY4NjgyOTk2ZTBmYTE5YWNkNTEyOWFjNzAifQ==

Mộc Thanh Thanh bình tĩnh đáp: “Không biết nữa, dạo này đám yêu nghiệt siêu phàm bọn họ đang tìm kiếm chìa khóa Khô Huyền. Nghe nói chìa khóa Khô Huyền đang ở trong tay công tử Táng Hoa, chỉ là không ai biết công tử Táng Hoa là ai.”

Ads
';
Advertisement