Anh lấy ra một miếng ngọc cổ.
Chất liệu tương tự búa đá Bàn Cổ, anh rót thần lực vào.
Một lúc sau, đầu bên kia vang lên một giọng nói đầy kinh ngạc: "Không ngờ ngươi lại chủ động liên lạc với ta?"
Diệp Bắc Minh hỏi: "Tộc Bàn Cổ đã đến nơi ở mới chưa?"
Đối phương chính là Cổ Yêu Nguyệt!
Cổ Yêu Nguyệt khẽ cười: "Đương nhiên rồi, chỗ này tộc ta phải tìm mất mấy vạn năm đấy!"
"An toàn chứ?"
"Tuyệt đối an toàn!"
"Sao nào? Thế giới bên ngoài nguy hiểm quá, ngươi bị người ta truy sát rồi à?" Cổ Yêu Nguyệt cười trộm, nửa đùa nửa thật bảo: "Ai bảo ngươi động vào cả đống người! Bổn cô nương từ bi nhân hậu, thu nhận ngươi, thế nào?"
"Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn bưng trà rót nước cho ta hàng ngày, ta sẽ cố mà đồng ý vậy!"
Diệp Bắc Minh im lặng.
"Này, ta đùa thôi!"
Cổ Yêu Nguyệt sốt ruột.
Cứ tưởng Diệp Bắc Minh giận!
Một lúc sau, Diệp Bắc Minh mới bình thản bật ra một câu: "Cho người nhà của ta qua, ta có thể bảo vệ tộc Bàn Cổ cùng ngươi!"
"Được!"
Điều khiến Diệp Bắc Minh bất ngờ là, Cổ Yêu Nguyệt đồng ý ngay không chút do dự!
Tốc độ quá nhanh làm Diệp Bắc Minh cũng hơi bất ngờ!
"Sao thế? Mới nói vậy đã đồng ý rồi?"
"Không thì sao? Nếu không có ngươi, tộc Bàn Cổ đã diệt vong rồi!"
Cổ Yêu Nguyệt nghiêm túc nói: "Vả lại, ngươi vốn là người tộc Bàn Cổ!"
"Ngươi đang ở đâu? Ta tới tìm ngươi!"
Kết thúc liên lạc.
Diệp Bắc Minh quay lại thung lũng, đợi mọi người nghỉ ngơi một đêm, anh lại đưa mọi người vào tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Rạng sáng, không gian dao động, một cánh cửa không gian hiện ra trước mặt!
Cổ Yêu Nguyệt tươi cười đứng ở bên kia cánh cửa không gian ngoắc ngón tay: "Đi thôi!"
Diệp Bắc Minh nhảy vào cánh cửa không gian!
Anh đi theo Cổ Yêu Nguyệt, truyền tống mấy lần liền!
Cuối cùng.
Đi sâu vào Đại Hoang, họ phải vượt qua sa mạc, cao nguyên băng tuyết, rừng rậm nguyên sinh bát ngát, mới tới được thôn Bàn Cổ!
Mấy vạn người tộc Bàn Cổ đang ở đây nghỉ ngơi khôi phục nguyên khí!
Đoạn tuyệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài!
"Đừng nhìn nữa, ở đây an toàn tuyệt đối!"
"Đại Hoang chỉ có thể truyền tống vào, không thể truyền tống ra! Nếu ngươi muốn đi, không mất vài năm thì đừng hòng ra được!" Cổ Yêu Nguyệt cười gian.
"Ở lại đây đi!"
Đại Hoang quả thực an toàn.
Chỉ có thể truyền tống vào, không thể truyền tống ra!
Người ngoài không có tọa độ, muốn tìm tộc Bàn Cổ, chẳng khác nào ném một cây kim xuống Vực Hải rồi đi mò lại!
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho ba mẹ.
Diệp Bắc Minh để lại Hỏa Phượng Hoàng rồi chuẩn bị rời đi.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất