Thêm vào khí chất kiếm tu dứt khoát lỗi lạc, xa lánh!
Tiếc thay, tà phong đã xâm nhập cơ thể, sắp chết rồi.
Thân xác cũng bị tiểu tử cảnh giới Vĩnh Sinh trước mặt chiếm mất rồi!
Đáng tiếc! Quá đáng tiếc!
Lông mày Diệp Thiên Chỉ nhíu lại, cô không hiểu chuyện nam nữ, nhưng không ngốc.
Những lời mấy người kia nói, cô lập tức hiểu ngay!
"Đêm đó, ngươi với Chu sư muội…?"
"Khụ khụ…" Diệp Bắc Minh ho khan hai tiếng, khẽ gật đầu.
"Xin lỗi!"
Diệp Thiên Chỉ thốt ra một câu: "Ta không biết!"
Diệp Bắc Minh rất muốn phản bác, người phụ nữ này đâu có giống như xin lỗi?
Diệp Thiên Chỉ mặt không biểu cảm đứng dậy, chẳng ngại ngùng gì, lấy từ nhẫn trữ vật ra một cái áo choàng, gọn gàng quấn kín người!
Ánh mắt sắc như kiếm quét qua một vòng!
Khóa chặt vào ba tên Chu Dương, Vương Bôn, Từ Lục: "Chúng ta không bẩn thỉu như các ngươi nghĩ. Anh ta đang trị thương cho ta!"
"Đi ra ngoài thì mồm miệng sạch sẽ một chút
"Trị thương?"
Ba tên Chu Dương, Vương Bôn, Từ Lục sững lại.
Lập tức, sắc mặt sầm xuống!
Bị một người phụ nữ chất vấn ngay trước mặt đồng bọn, có chút mất mặt!
Thiếu nữ lúc nãy lập tức tỏ vẻ khó chịu: "Người của ta, để ta dạy!"
"Ngươi là cái thá gì? Tới lượt ngươi dạy à?"
Vừa dứt lời.
Sau lưng thiếu nữ, bốn ông lão cảnh giới Đại La đồng loạt mở mắt!
Một luồng uy áp ập tới!
Diệp Thiên Chỉ im lặng!
"Ha ha ha! Có thế thôi à? Nhìn mặt như kiểu vô dục vô cầu, còn tưởng bản lĩnh ghê gớm lắm chứ?" Chu Dương cười khẩy.
Vương Bôn gật gù: "Còn không phải sao? Công chúa nhà ta lúc đầu bảo đừng nói bừa là có giáo dưỡng!"
"Nhưng ngươi dạy dỗ bọn ta là ngươi không đúng rồi!"
Từ Lục chêm thêm giọng giễu cợt: "Váy dính đầy máu, lại ngồi kiểu đó, có thể không khiến người ta nghĩ lung tung sao?"
Diệp Thiên Chỉ vẫn im lặng!
Suốt quá trình, Diệp Bắc Minh vẫn chưa hề lên tiếng!
Ánh mắt ba tên hống hách đổ dồn về phía Diệp Bắc Minh: "Tiểu tử, ngươi cũng nói câu gì đi chứ!"
Diệp Bắc Minh nghiêng đầu, cười nhạt: "Các ngươi thật sự muốn ta nói sao?"
"Yô! Khẩu khí lớn đấy!"
Chu Dương kêu lên: "Chỉ là một cảnh giới Vĩnh Sinh nhỏ bé, còn tưởng là cảnh giới Thiên Đế cơ!"
"Khẩu khí lớn như vậy! Sao thế? Ngươi còn muốn giết người sao?"
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Cũng rất muốn đấy!"
"Vậy bắt đầu tiết từ ngươi nhé!"
Một cú đấm vung qua khoảng không!
Gàoooo!
Một con hắc long từ cú đầm gầm thét lao ra, nện thẳng vào người Chu Dương!
Bụp! Một tiếng, sương máu nổ tung!
Chu Dương, chết rồi!
"Hai người các ngươi, còn ai muốn chết nữa không?"
"Ngươi!"
Vương Bôn và Từ Lục sợ đến mềm cả chân, lảo đảo lùi lại.
Ánh mắt thiếu nữ chợt lạnh đi, bốn ông lão cảnh giới Đại La sau lưng lập tức bước lên, chắn trước mặt người thiếu nữ: "Tiểu tử, ngươi là ai? Thật to gan! Lại dám giết người của Lăng Tiêu Thần Triều!"
"Các ngươi là người của Lăng Tiêu Thần Triều?"
Diệp Bắc Minh làm ra vẻ kinh ngạc.
Một ông lão cảnh giới Đại La cười lạnh: "Tiểu tử, sợ ngây người rồi chứ!"
"Người sau lưng ta đây, chính là Trưởng công chúa của Lăng Tiêu Thần Triều!"
"Còn không quỳ xuống xin...."
Chữ "lỗi" còn chưa kịp thốt ra!
Diệp Bắc Minh nói tiếp nửa câu sau: "Thế thì ta không giết nhầm rồi! Biết sớm là người của Lăng Tiêu Thần Triều, cần gì phí lời!"
Gàoooo!
Một kiếm chém ra, một con hắc long từ Càn Khôn Trấn Ngục Kiếm gầm thét xông tới!
"Aaaaaa!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất