Diệp Bắc Minh hờ hững đáp: "Ngươi hiểu lầm rồi! Ý ta là, không chỉ bọn họ!"
"Kể cả ngươi!"
Anh chỉ vào Diệp Thiên Chỉ: "Cũng là đồ bỏ đi!"
Toàn trường lặng ngắt như tờ!
Các kiếm tu vốn đang phẫn nộ, giờ câm nín luôn!
Họ há hốc miệng, cơ hồ có thể nhét vừa cả nắm đấm!
Mí mắt Đoạn Vô Song giật giật, hắn ta biết Diệp Bắc Minh ngông cuồng, nhưng cũng không ngờ anh lại ngông cỡ này!
'Tên này... to gan quá! Chẳng lẽ hắn không biết, Diệp Thiên Chỉ là đệ tử thân truyền duy nhất của Thương Đăng đạo tổ sao?'
Ở Thái Thượng Tông, Diệp Thiên Chỉ là đệ tử duy nhất đạt tới cảnh giới Đạo Kiếp tầng chín đỉnh phong!
Chỉ kém một bước nữa, là có thể tiến vào cảnh giới Đại La á!
Có thể nói cô ta là người giỏi nhất trong lứa thanh niên ở Thái Thượng Tông!
Hơn nữa, cô ta còn đứng thứ sáu trên bảng Hạo Thiên!
Tương lai chắc chắn có thể tiến vào cảnh giới Thiên Đế, hơn nữa, còn là một kiếm tu cảnh giới Thiên Đế!
Sức chiến đấu chắc chắn khủng bố!
Lạc Dao thấy tình hình sắp vượt ngoài tầm kiểm soát: "Diệp Bắc Minh, ngươi đừng ăn nói linh tinh nữa! Diệp sư tỷ không phải người ngươi có thể sỉ nhục đâu, mau xin lỗi đi!"
"Không thì, cho dù ngươi có là vị hôn phu của Nhược Giai, cũng không ai bảo vệ được ngươi đâu!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Sao tôi phải xin lỗi?"
"Tôi có nói khoác đâu! Trình độ kiếm đạo của cô ta cùi bắp thật mà!"
"A a a... Ha ha ha ha!"
Diệp Thiên Chỉ tức quá hóa cười: "Tốt! Được! Được lắm!"
"Được lắm! Diệp Bắc Minh, một canh giờ trước ta mới xuất quan, có nghe nói về sự tích của ngươi!"
"Ta nghe nói ngươi leo lên đỉnh Thái Thượng Thiên Giai chỉ trong vòng hai mươi bảy giây, ta còn tưởng ngươi là thiên tài hiếm có, tỷ năm mới gặp một lần!"
"Không ngờ ngươi chỉ là một tên tiểu nhân ngạo mạn, ngươi bảo trình độ kiếm đạo của ta cùi bắp đúng không?"
"Được! Ngươi có dám lên kiếm đài đánh với ta một trận không?"
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Kiếm đài gì?"
Diệp Thiên Chỉ vung tay một cái!
Ong!
Một làn mây trên đỉnh Kiếm Sơn tản đi, lộ ra một cái sân khổng lồ trên đỉnh núi.
Trên sân là một võ đài hình tròn, xung quanh giống như một mộ kiếm, chất đầy kiếm gãy, kiếm cùn!
"Đây chính là kiếm đài! Một khi bước lên kiếm đài, ắt phải có một người thua!"
"Người thua phải bẻ gãy bội kiếm của mình! Ngoài ra, từ nay về sau không được luyện kiếm nữa!"
"Ngươi nói năng ngông cuồng thế, ắt hẳn cũng là kiếm tu nhỉ? Ngươi dám không?"
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Lạc Dao vội vàng đi lên: "Diệp Bắc Minh, ngươi thôi đi!"
Cô ta lại nhìn sang Diệp Thiên Chỉ: "Diệp sư tỷ, chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi! Diệp Bắc Minh hắn quen miệng nói năng hồ đồ!"
"Ta lại không nghĩ hắn ăn nói hồ đồ, có lẽ tên này có bản lĩnh thật đấy!" Diệp Thiên Chỉ cười lạnh, rồi khiêu khích nhìn Diệp Bắc Minh: "Tên kia, ngươi có dám không?"
"Được thôi, nếu ngươi muốn đấu, vậy thì đấu!"
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Anh lười phải phí lời!
Anh quay người nhảy lên, bay lên kiếm đài!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất