"Người dưới trướng ta, ta bắt nạt thì được!"
"Người khác muốn bắt nạt? Ngươi nghĩ cảnh giới Thiên Đế của ta là để bày ra cho vui chắc?"
Một cỗ uy áp cảnh giới Thiên Đế chợt tỏa ra!
Không giận tự uy!
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Anh còn chắp tay vái một cái: "Đa tạ tiền bối!"
"Ơ ơ ơ! Nhóc con ngươi cũng biết tôn trọng tiền bối cơ à?"
Liễu Như Yên cười quái dị: "Ta vẫn thích dáng vẻ kiệt ngạo bất tuân của ngươi lúc đầu hơn!"
Diệp Bắc Minh trầm mặc!
Nữ nhân này có chút tâm lý biến thái!
"Ba ngày tới, ngươi đừng đi đâu hết!"
"Các ngươi dẫn hắn đi làm quen với Thái Thượng Tông một chút đi!"
Liễu Như Yên chỉ sang Chu Nhược Giai: "Nhược Giai, con theo ta!"
"Con vừa xuất quan, cảnh giới cần ổn định lại!"
"Vâng, sư phụ."
Chu Nhược Giai rất ngoan, sau khi nói vài câu với Diệp Bắc Minh, liền đi theo Liễu Như Yên!
Chỉ còn lại hai người Đoạn Vô Song và Lạc Dao!
"Diệp công tử, mời theo tôi!"
Mặt mày Đoạn Vô Song thì chẳng thân thiện gì, hắn ta quay người liền đi.
Lạc Dao liếc mắt nhìn Diệp Bắc Minh một cái, muốn nói gì đó xong lại thôi, cuối cùng vẫn nhắc nhở một câu: "Diệp công tử, Hạo Thiên Vũ Trụ không giống Đại La Vũ Trụ!"
"Ở Hạo Thiên Vũ Trụ, khiêm tốn một chút không sai đâu, thiên phú của anh rất cao, thực lực cũng rất mạnh!"
"Nhưng, người quá kiêu ngạo, dễ mất sớm!"
"Tôi không hy vọng, Nhược Giai trở thành quả phụ!"
Diệp Bắc Minh nhếch môi cười: "Cô yên tâm, dù cô có trở thành quả phụ! Nhược Giai cũng không trở thành quả phụ đâu!"
"Ngươi nói gì cơ?"
Lạc Dao há hốc miệng.
Trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên lửa giận: "Ăn nói bậy bạ! Bản cô nương vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ, chưa từng có bạn trai, góa phụ với không góa phụ cái gì!"
Diệp Bắc Minh nhìn về phía Đoạn Vô Song: "Cô thích hắn còn gì?"
Lạc Dao lạnh nhạt bảo: "Liên quan gì đến ngươi?"
Cô ta thích Đoạn Vô Song, chuyện này cả Thái Thượng Tông đều biết!
Chẳng có gì phải giấu cả!
Đoạn Vô Song cũng có hảo cảm với cô ta, chỉ thiếu mỗi thời cơ để chọc thủng tầng giấy mỏng đó thôi!
Diệp Bắc Minh nhắc nhở một câu: "Tên này trông thì không tranh với đời, kỳ thực lòng ghen rất nặng!"
Lạc Dao trầm mặt: "Diệp Bắc Minh, ngươi đanh nói linh tinh cái gì vậy?"
"Ta rất tôn trọng Nhược Giai! Mong ngươi đừng có làm cái loại tiểu nhân nói xấu sau lưng người khác!"
"Bởi vì ta sẽ coi thường ngươi!"
Diệp Bắc Minh cười nghiền ngẫm: "Vậy sao? Nhưng con người tôi ấy mà, giác quan thứ sáu của tôi trước giờ rất chuẩn!"
"Cái tên Đoạn Vô Song này, lát nữa chắc chắn sẽ tìm cách gây rắc rối cho tôi!"
"Không có chuyện đó đâu!"
Lạc Dao lắc đầu quả quyết.
Diệp Bắc Minh bật cười: "Cược không?"
"Ngươi muốn cược gì?" Mặt Lạc Dao càng ngày càng lạnh.
Diệp Bắc Minh chỉ vào bóng lưng của Đoạn Vô Song: "Chắc chắn hắn sẽ gây rắc rối cho tôi, nhưng, hắn rất thông minh, hẳn sẽ không tự ra tay!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất