Thần Nhược Hi, Thần Mộc Dương theo sau!  

 

Nguyệt Tuyền cũng chạy tới, nhìn Nguyệt Nghê Thường chăm chú.  

 

Nguyệt Nghê Thường hừ lạnh một tiếng: "Tên nhóc đó bị kẹt trong Linh Lung cổ tháp rồi! Bổn cung chủ cũng không tìm được hắn!"  

 

"Cái gì?"  

 

Già Lam lo lắng nói: "Nguyệt Cung chủ, ngài nghĩ cách thả công tử ra được không?"  

 

"Tôi sẵn sàng bồi thường toàn bộ tổn thất cho Nguyệt Cung thay công tử!"  

 

Nét mặt Nguyệt Nghê Thường là lạ.  

 

Nhìn Già Lam một cái!  

 

Ngay sau đó.  

 

Đôi mắt xinh đẹp của Già Lam ánh lên vẻ mừng rỡ!  

 

Già Lam hít sâu, giấu đi.  

 

Nguyệt Nghê Thường nói tiếp: "Các ngươi là khách, đừng có mà đưa ra yêu cầu vô lễ!"  

 

"Tuyền Nhi, tiễn khách!"  

 

Vung ống tay một cái, nhanh chóng rời đi!  

 

Lần này, Già Lam không nhiều lời nữa, mà lẳng lặng nhìn Nguyệt Nghê Thường rời đi!  

 

Mãi đến khi bóng lưng Nguyệt Nghê Thường biến mất khỏi quảng Trường.  

 

Gần như cùng lúc đó, một bóng dáng khác lại bước ra từ tầng hai Linh Lung cổ tháp!  

 

"Cung chủ? Ngài... ngài vừa bước ra mà? Sao lại..." Hồ Nguyệt Mai ngẩn người.  

 

Sau đó.  

 

Lập tức phản ứng lại!  

 

"Chết tiệt! Người kia không phải cung chủ, là Diệp Bắc Minh!"  

 

"Phì..."  

 

Cách đó không xa, Già Lam không nhịn được cười trộm!  

 

Thần Nhược Hi nghĩ đến hành vi khác thường của Già Lam ban nãy, ánh mắt là lạ: "Em gái Già Lam, em biết từ lúc nãy rồi đúng không?"  

 

"Hả? Không... làm gì có!"  

 

Già Lam vội vàng lắc đầu.  

 

Đột nhiên.  

 

Cô ấy như nhớ ra gì đó!  

 

Thuận miệng viện một cái cớ: "Chị Nhược Hi, nếu trận đấu kén rể tạm thời dừng ở đây, chúng ta trở về đi!"  

 

"Chị Nhược Hi, anh Mộc Dương, em đi trước đây!"  

 

Không đợi Thần Nhược Hi và Thần Mộc Dương trả lời.  

 

Già Lam đã quay người nhanh chân rời đi!  

 

Nửa canh giờ sau, trên một đại lục cách Nguyệt Cung hàng tỷ dặm.  

 

Một tinh hạm cỡ nhỏ, từ trên trời giáng xuống!  

 

Già Lam kích động chạy ra khỏi tinh hạm, xác định vị trí một sơn cốc, rồi cắm đầu chạy vào!  

 

"Công tử!"  

 

Trông thấy Diệp Bắc Minh, Già Lam khóc luôn.  

 

Cô ấy lao đến ôm chặt Diệp Bắc Minh như một thiếu nữ: "Hu hu hu! Công tử, cuối cùng cũng được gặp lại công tử!"  

eyJpdiI6ImEwemZ3U3VmRnhDcTZIMGVBTDNxb1E9PSIsInZhbHVlIjoiTXlNSDZGT0FiRTA3TGhTWkJVVnhsdmpZclFMWEZBcGFDd05wcElJYU1FY1BqK0tCcUJvMHowQ2Z3ditPR3k4YSIsIm1hYyI6IjUzYWQ4YzI2OWE5NDk0NWVhMzg4M2Q3M2Q1YTRlZTE0ZDBlMWU1OWUwMTAyNjNiMDk0ZmRlNTU2Yzg4NzRhM2UifQ==
eyJpdiI6ImZ6cXc3QlYrd2tQNUxXb3FOZllcLzJBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Imp2NXJJVmtGS3VWMXZ4SUluWFpkTWRcL2dQRlBTdmwwTWVtbk5GcDhxTmlZQXJkWDJyRnErUlZGQmZybUlcL1NaUFpiKzd5UjZWdFk5eHo5TVp4MlJyUXpiRjdlQlBSTTVqSThkc3hVYzQ3bDhKYVlLRHM4Vzg5TTJNK3d5SU1UanhnQVdpYW9ycVhNbit2SlJQVVBVWlwvdExHS1wvRU1BaXR2SWZ4U25hdE8yMTdER1JJNDdWYTZ1VVlDcHZEQVFETXhEMGJ1YzVoNzVrRElZVk5FcTBtenVIMlVjOVpaR01wY3FPS3lzcXJ5YU9heVI3XC9udFhQZW11UlwvR3lXbVg1bTJaanhWXC9pVElCb2hMMFF1VEdLT2lnb0FNeWdxWGc1dXI4NkxEQ1VKeVU5R3JydlQzMFlIWnN6QjNrK1pLRzJUbXNQRktKT1cycG1zT2ZcL3lSMkI4clwvUT09IiwibWFjIjoiNGEzNDJkZTFmMDk3YTA5OTNmYWIwNGNkYzcxZWJkZTVkMGM4MjI1M2UxZDFmZmI3YWQxMjA0ZDI3N2Y2NTQ4MiJ9

"Hu hu hu... anh về từ lâu vậy rồi, sao không tới tìm tôi?"

Ads
';
Advertisement
x