Nửa canh giờ sau, Dương Khai một lần nữa từ trên xà nhà rơi xuống, rón rén đứng bên giường Miêu Hồng.
Trong không khí còn có chút mùi máu tanh nhàn nhạt, máu Miêu Hồng phun ra đã bị bọn thủ vệ quét sạch sẽ.
"Để tiểu huynh đệ chê cười." Miêu Hồng bỗng nhiên mở mắt ra.
Dương Khai giật mình, vừa rồi hắn còn tưởng rằng Miêu Hồng đã hôn mê, bây giờ xem ra, tên này là đang giả bộ bất tỉnh thôi, mà lại nghe giọng nói chuyện lúc này lại lạnh nhạt như vậy, để Dương Khai không khỏi phỏng đoán hắn có phải đã sớm biết phu nhân nhà mình cấu kết cùng nam nhân khác hay không.
Mà lại thành chủ phu nhân kia cũng điên rồi, Miêu Hồng đều đã biến thành như này, thế mà còn cố ý chạy tới kích thích hắn, đổi lại người bình thường, chỉ sợ đã bị tức đến chết luôn, Miêu Hồng còn có thể sống sót, có thể thấy được hắn tuyệt đối là hạng người co ́thể ẩn nhẫn cực tốt.
Dương Khai không khỏi thổn thức, hắn mặc dù đi khắp nơi nhiều năm như vậy, thật đúng là chưa từng gặp qua loại chuyện này, cũng xác nhận phỏng đoán mình trước đó, chuyến này mình đến Thiên Võ thành, đúng là quấn vào trong một mớ phiền toái.
"Đan dược của tiểu huynh đệ quả nhiên thần hiệu!" Miêu Hồng khen một tiếng, hắn rõ ràng cảm giác được khí huyết trong cơ mình đang chầm chậm khôi phục, nếu nói trước đó còn ôm tâm thái lấy ngựa chết làm ngựa sống, vậy bây giờ đối với Dương Khai đã nhiều hơn một phần tín nhiệm, "Chuyện cho tới bây giờ, chắc hẳn ngươi cũng đoán được, trước đó ngươi thủ hạ đến hiến thuốc cũng không phải là do bổn thành chủ bắt giữ, mà là một người hoàn toàn khác, những người kia. . . Muốn bổn thành chủ chết!"
Dương Khai cau mày nói: "Nếu là như vậy, bọn hắn vì sao không trực tiếp động thủ với thành chủ?" Lấy trạng thái hiện tại của Miêu Hồng, chắc hẳn cũng không có năng lực phản kháng gì.
Miêu Hồng hừ lạnh: "Nếu bọn họ động thủ, tất nhiên sẽ lưu lại rất nhiều vết tích, ta có một vị bằng hữu ít ngày nữa sẽ đến Thiên Võ thành, nếu bị hắn nhìn ra sơ hở, những người kia sẽ không có đường sống."
Dương Khai bừng tỉnh đại ngộ, giờ mới hiểu được thành chủ phu nhân kia vì sao cố ý chạy tới, ngôn ngữ ác độc kích thích Miêu Hồng, nguyên lai là muốn chuyển biến xấu thương thế của hắn, gia tốc tử vong của hắn.
Bằng hữu trong miệng Miêu Hồng hẳn là Cao Hâm Bằng. Lấy nhãn lực cùng lịch duyệt của một vị Thiên Đan sư, như Miêu Hồng thật là bị người giết chết, hắn nhất định có thể nhìn ra, nếu là tự nhiên tử vong, vậy không có biện pháp gì.
"May mà trời không tuyệt đường người, để bổn thành chủ gặp tiểu huynh đệ ngươi, tiểu huynh đệ, ngươi vừa mới cho ta phục dụng đan
kia, không biết có còn nữa không?"
"Đan dược là có." Dương Khai gật gật đầu, "Chẳng qua hiện nay lại là có một cọc phiền phức."
"Phiền phức gì?"
Dương Khai chép miệng một cái: "Lúc ta luyện chế đan dược này cũng không biết tình hình chỗ thành chủ là như vậy, cho nên cũng không có cân nhắc quá nhiều, mà phục dụng Khí Huyết Đan cố nhiên có thể kích phát khí huyết cho thành chủ, nhưng lại cần vật đại bổ phụ tá để bổ khuyết bản thân, nếu không sẽ chỉ tiêu hao tiềm lực của thành chủ, mặc dù có thê ̉vượt qua nan quan trước mắt, về sau cũng hậu hoạn vô tận."
Miêu Hồng giật mình: "Thì ra là thế!" Hắn biết Dương Khai không nói sai, hắn ăn vào Khí Huyết Đan, bây giờ hiệu quả như nào mình cũng biết.
Nghĩ nghĩ, khẩn thiết nhìn qua Dương Khai: "Tiểu huynh đệ người tốt làm đến cùng, những ngày này còn muốn làm phiền ngươi thay bổn thành chủ mang chút bồi bổ đến, lấy thân thủ của tiểu huynh đệ, chỉ cần cẩn thận, xuất nhập nơi đây hẳn là không vấn đề gì, nếu bổn thành chủ co ́thể giữ được tính mệnh, ngày sau nhất định có thâm tạ."
Dương Khai bất đắc dĩ nói: "Cũng chỉ có thể như vậy."
Lúc đầu chỉ muốn đến phủ thành chủ tìm hiểu tình huống, không ngờ bây giờ thành cục diện như vậy, coi là thật làm cho người ta không nói được lời nào.
"Thành chủ, thủ hạ kia của ta còn bị phủ thành chủ giam giữ đây, bây giờ cũng không biết sinh tử!" Dương Khai chợt no ́i.
Miêu Hồng trầm ngâm chốc lát nói: "Ta cho ngươi một tín vật, ngươi đi tìm một người gọi Hoàng Đạt, hắn chính là chấp sự phủ thành chủ ta, có hắn giúp đỡ, thủ hạ kia cảu ngươi không có gì lo lắng tính mạng."
Miêu Hồng mặc dù trên cơ bản xem như bị thành chủ phu nhân giam lỏng ở chỗ này, nhưng nhất định còn có một số thủ hạ trung dũng chi sĩ, chấp sự Hoàng Đạt chắc hẳn chính là một trong số đó.
Nói rồi, từ phía dưới gối đầu lấy ra một khối ngọc bội lớn chừng bàn tay.
Dương Khai tiếp nhận, "Nếu là Hoàng Đạt hỏi về thành chủ. . ." Miêu Hồng ánh mắt lóe lên một cái: "Có thể nói rõ sự thật!" "Hiểu rồi!"
Miêu Hồng lại chỉ rõ cho Dương Khai vị trí Hoàng Đạt ở, Dương Khai lúc này mới cáo từ rời đi.
Phủ thành chủ diện tích không nhỏ, trước đó Dương Khai thoáng dạo qua một vòng, bao nhiêu cũng có chút ấn tượng, được Miêu Hồng chỉ dẫn, rất nhanh tìm được nơi Hoàng Đạt ở.
Ban đầu gặp mặt tự nhiên có chút hiểu lầm, Dương Khai lấy ra tín vật kia, Hoàng Đạt lộ ra vẻ rất là kích động, quả nhiên hỏi thăm về Miêu Hồng.
Dương Khai cũng nói thật cho hắn, Hoàng Đạt vừa mừng vừa sợ. Lại nhắc đến Sử Minh Huy, Hoàng Đạt mới hiểu được nguyên lai Sử Minh Huy là thủ hạ củaDương Khai.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất