7~8 ngày, Dương Khai tính toán thời gian, hẳn là vừa đúng thời gian Cao Hâm Bằng đến Thiên Võ thành. Xem ra, Miêu Hồng đem hi vọng đặt hết trên thân Cao Hâm Bằng.
Cái này cũng khó trách, Cao Hâm Bằng cùng hắn rất có quen biết, mà lại là Thiên Đan sư, mình cũng chỉ là cái người lai lịch không rõ, Miêu Hồng tự nhiên tín nhiệm Cao Hâm Bằng hơn.
Mà nói như thế, Cao Hâm Bằng tới đây cũng không phải luyện chế Duyên Niên Đan cho hắn, đoán chừng là thay hắn áp chế lực lượng quỷ dị kia.
"Vậy không có vấn đề." Dương Khai gật gật đầu, lấy ra Khí Huyết Đan chính mình luyện chế, đổ ra hai hạt, "Đây là đan dược chính ta luyện chế, có thể tăng cường cùng kích phát khí huyết cho thành chủ, hẳn là sẽ có chút tác dụng."
Miêu Hồng nhìn thoáng qua đan dược như hạt đậu nành kia, cũng không biết có nên hay không tin.
Đang do dự, Dương Khai bỗng nhiên thần sắc khẽ động: "Có người đến."
Miêu Hồng cu ̃ng đã nhận ra, hắn mặc dù bệnh nguy kịch, nhưng tu vi cường đại còn ở đó, người tới cũng không có ẩn tàng động tĩnh, hắn đương nhiên sẽ nghe được.
Trong lòng hung ác lên, miệng khẽ mở, ném hai viên linh đan vào miệng.
Dương Khai nhất thời không có chỗ trốn, chỉ có thể nhảy lên xà nhà.
Một lát sau, tiếng bước chân nhỏ vụn từ xa đến gần, rất nhanh đến ngoài cửa.
"Phu nhân!" Cửa ra vào truyền đến tiếng thủ vệ.
"Thành chủ thế nào rồi?" Một giọng nói thanh lãnh truyền đến. Thủ vệ nói: "Vẫn là như cũ."
"Mở cửa ra, ta vào xem."
Theo sau chính là tiếng cửa phòng bị đẩy ra, dưới ánh trăng, một thân ảnh yểu điệu cất bước đi vào.
Dương Khai cúi đầu nhìn xuống, khẽ giật mình. Chỉ vì hắn thế mà từng gặp qua vị phu nhân này, chính là nữ tử xinh đẹp trước đó.
Nhanh như vậy đã xong việc? Thầm nhủ một câu, nhưng rất nhanh sắc mặt cổ quái.
Vừa rồi hộ vệ cửa ra vào gọi nàng là phu nhân. . . Nữ nhân này cùng Miêu Hồng quan hệ thế nào? Trong toàn bộ phủ thành chủ, có tư cách được xưng là phu nhân, có lẽ cũng chỉ có thành chủ phu nhân.
Cái này. . . Dương Khai đột nhiên cảm thấy mình giống như phát hiện một cái bí mật ghê gớm.
Mà hắn cũng không biết mình nghĩ có chính xác hay không, có lẽ nữ nhân này cùng Miêu Hồng cũng không phải là vợ chồng, nhưng nếu không phải vợ chồng, đêm hôm khuya khoắt chạy tới đây làm gì?
Trước đó Miêu Hồng khi nói chuyện với Dương Khai, mặc dù thanh âm suy yếu, nhưng tối thiểu nhất còn có chút tinh thần, nhưng giờ phút này hắn thế mà nằm trên giường không nhúc nhích, khí tức thô trọng, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ chết mất.
"Lão gia. . ." Nữ nhân kia đi vào bên giường chậm rãi ngồi xuống, êm ái hô một tiếng.
Dương Khai lập tức biết, nữ nhân này quả nhiên là thành chủ phu nhân.
Miêu Hồng nằm trên giường gian khổ vặn vẹo, sau đó cố gắng mở to mắt nhìn nàng, trong miệng phát ra tiếng hừ nhẹ vô ý thức.
"Lão gia, bệnh tình ngươi lại nghiêm trọng." Nữ tử khẽ cau mày, phối hợp khí chất thanh lãnh kia, quả nhiên là ta thấy mà yêu, "Bộ dáng này của ngươi để thiếp thân nhìn mà đau lon. . ."
Dương Khai nghe vậy thầm thở dài, một ngày vợ chồng bách nhật ân a, nữ nhân này mặc dù làm chuyện có lỗi với Miêu Hồng, nhưng mắt thấy bộ dạng này của Miêu Hồng, hắn cũng rất khó chịu thay.
Đúng lúc này, nữ tử kia nói: "Làm gì phải đau khổ giãy dụa như vậy, không bằng cứ như vậy chết đi cho xong hết mọi chuyện, ngươi như này còn có thể sống mấy ngày? Hai ngày, ba ngày?"
Miêu Hồng yết hầu phát ra tiếng ôi ôi, cũng không biết muốn nói cái gì.
Dương Khai đã trợn mắt hốc mồm.
Nữ tử hé miệng cười một tiếng, trong căn phòng mờ tối lập tức sặc sỡ loá mắt, nàng cúi người xuống, ngực sung mãn đắp lên trên mặt Miêu Hồng, ôn nhu nói: "Ngươi ngửi đi, trên thân thiếp còn có hương vị của hắn đây, rất tươi mới!"
Miêu Hồng chắc là bị im lìm có chút thở không nổi, hai cánh tay vô lực lay lay nữ tử, nhưng làm thế nào cu ̃ng không ra được chuyện gì.
Tiếng cười của nàng dần trở nên âm lãnh: "Năm đó ngươi dùng thủ đoạn ti tiện đoạt lấy ta, cướp mất ta từ bên người hắn đi, chưa từng nghĩ tới mình còn có một ngày như vậy a? Chuyện cho tới bây giờ cũng không sợ nói cho ngươi, nữ nhi căn bản không phải của ngươi, là ta cùng Khấu Dũng sinh."
Ngôn ngữ ác độc đến cực điểm từ trong miệng nữ tử khí chất thanh lãnh này nói ra, nếu không phải chính tai nghe được, Dương Khai thật sự không
thể tin nổi.
Không khỏi nhớ tới một câu, Hoàng Phong châm sau đuôi, rắn độc răng trong miệng, cả hai đều không độc, độc nhất là lòng dạ đàn bà!
Trước một khắc Miêu Hồng phun máu, thành chủ phu nhân kia đã linh xảo đứng dậy một cái, tránh đi máu phun ra.
"Tiện. . . Tiện, tiện nhân!" Miêu Hồng toàn thân run rẩy, phun máu phè phè.
Thành chủ phu nhân đứng bên giường, lạnh lùng nhìn hắn, thẳng đến khi tròng mắt Miêu Hồng rủ xuống, triệt để ngất đi, thành chủ phu nhân mới quay người bước ra ngoài.
Một lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng phân phó: "Thành chủ thổ huyết, các ngươi đi vào dọn dẹp."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất