"Thiếu niên, ta thấy ấn đường của ngươi biến thành màu đen, ánh mắt vô thần, Nguyên Thần tan rã, sợ là rất nhanh liền có họa sát thân a!" Một giọng nói bỗng nhiên vang lên bên tai Dương Khai.
Dương Khai quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một lão già choai choai mỉm cười đứng trước mặt mình, đỉnh đầu đội một cái mũ cao, trên người mặc một bộ áo dài bằng vải bố, cầm trong tay một lá cờ vải, trên lá cờ có một chữ to: Tính!
"Đại sư huynh của ta bất quá là uống rượu say, lão gia hỏa nhà ngươi nói năng bậy bạ gì đó?" Dương Khai còn chưa có phản ứng gì, Vạn Oánh Oánh ở một bên đã trừng mắt quát.
Dương Khai đưa tay can ngăn, mỉm cười nhìn qua lão già choai choai kia: "Chiêm Bặc sư?"
Trong trí nhớ của hắn, Thần Binh giới này có một đám người như thế tồn tại, ưa thích lải nhải, cũng không biết là thật hay là giả, đây là lần đầu Dương Khai gặp được, không khỏi có chút hứng thú.
"Lão hủ Thần Toán Tử, trước xem 500 năm, sau tính 500 năm, lên trời xuống đất không gì không biết, không gì không hiểu, nếu như thiếu niên muốn hóa giải tai kiếp, không ngại để lão hủ thay ngươi đoán một quẻ, có thể giữ được bình an."
"Khẩu khí không nhỏ!" Dương Khai cười ha ha: "Nếu như thế, ngươi liền thay ta tính toán đi."
"Rất tốt!" Khách tới cửa, Thần Toán Tử lập tức thần thanh khí sảng, cầm lá cờ vải trong tay để ở một bên, ngồi xuống dò hỏi: "Thiếu niên muốn đoán chữ, hay là muốn xem chỉ tay?"
"Đơn giản một chút, nhìn chỉ tay, tay trái hay là tay phải?"
"Tùy ý! Lão hủ bói toán, không chú ý nhiều như vậy." Thần Toán Tử nhếch miệng cười nói, lộ ra một ngụm răng vàng.
Vạn Oánh Oánh đứng ở một bên muốn nói lại thôi, rất muốn nói cho đại sư huynh biết rằng đám người này lừa tiền mà sống, không nên tin tưởng, bất quá nghĩ lại, đại sư huynh trong một năm nay nản lòng thoái chí, hiếm khi cảm thấy hứng thú với chuyện gì đó như vậy. Nàng cũng không muốn ngăn cản, đơn giản chỉ là tổn thất một ít tiền tài thôi, đại sư huynh cao hứng là được.
Nghĩ như vậy, nàng ta lặng lẽ nháy mắt ra dấu với tên Thần Toán Tử kia, cảnh cáo hắn cẩn thận nói chuyện.
Thần Toán Tử cũng không biết có thấy hay không, hắn cầm lấy tay của Dương Khai, quan sát đường vân tay, lông mày nhíu lại nói: "Tướng tay của thiếu niên ngươi không thuận a, cả đời này có thể nói là nhiều tai nạn, nếu như lão hủ đoán không lầm, gần đây ngươi hẳn là gặp phải chuyện gì thương tâm a?"
Vạn Oánh Oánh đứng ở một bên tức giận nói: "Ít nói lời vô ích, loại sự tình này ai mà không nhìn ra được?"
"Ha ha. . ." Thần Toán Tử lơ đễnh cười một tiếng, tiếp tục quan sát, sau đó bỗng nhiên lông mày nhíu lại, giống như phát hiện được sự tình ghê gớm gì đó, thần sắc trong nháy mắt trở nên ngưng trọng không gì sánh được.
Vạn Oánh Oánh ở một bên nhìn mà nghiến răng nghiến lợi, âm thầm quyết định, lát nữa lão gia hỏa này mà còn nói bừa, nhất định phải hung hăng đánh đánh hắn một trận, sau đó ném hắn ra bên ngoài.
"Lão trượng?" Dương Khai nhẹ nhàng hô một câu.
Thần Toán Tử nắm lấy tay của hắn nhìn một hồi lâu, phảng phất như bị điểm huyệt, một hồi lâu sau mới chậm rãi buông tay của Dương Khai ra, đứng dậy, cầm lấy lá cờ vải ở cạnh bàn, vừa lui lại vừa chắp tay: "Đắc tội đắc tội, quấy rầy quấy rầy!"
Vạn Oánh Oánh vẻ mặt mờ mịt nhìn qua hắn, không biết lão gia hỏa này đang bày trò gì.
Chỉ thấy lão già choai choai kia lui đến cạnh cửa, quay người lại liền muốn bỏ chạy ra ngoài, ai ngờ lại vừa vặn đâm phải một người.
Người kia rõ ràng là một người trẻ tuổi phong thần tuấn lãng, giữ lấy một nữ tử như hoa như ngọc trong ngực, bàn tay heo không an phận phủ động bên hông của nữ tử. Hắn bị Thần Toán Tử đụng vào như thế, lập tức lảo đảo lùi ra sau một chút.
Sau đó hắn liền giận dữ, đưa tay nhấc lấy cổ áo của Thần Toán Tử, khẽ quát: "Lão gia hỏa mắt mù a, đi đường không nhìn đường sao?"
Thần Toán Tử liên tục xin lỗi, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn người tuổi trẻ kia, mở miệng nói: "Thiếu niên, ta thấy ấn đường của ngươi biến thành màu đen, ánh mắt vô thần, Nguyên Thần tan rã, sợ là rất nhanh liền có họa sát thân a!"
Vạn Oánh Oánh: ". . ."
Người trẻ tuổi giận quá, vung tay cho tên Thần Toán Tử kia một bạt tai, trực tiếp đánh hắn bò lăn ra đất, sau đó lại tiến lên đạp mạnh hai cước, giẫm cho tên Thần Toán Tử kia phải oa oa kêu to.
Hung hăng phát tiết một trận, người trẻ tuổi mới cười gằn nói: "Nói
ta có họa sát thân, ta hiện tại liền bảo ngươi có họa sát thân!"
Thần Toán Tử phản kháng không được, chỉ cuộn thành một đoàn run lẩy bẩy.
Người trẻ tuổi nói một tiếng: "Rút răng hắn cho ta, cho hắn biết hạ tràng của việc nói lung tung!"
"Vâng!" Sau lưng hắn lập tức có hai tên tùy tùng chạy ra, trái phải xách lấy Thần Toán Tử đi ra chỗ khác.
Người trẻ tuổi kia thì kéo theo bạn gái, tùy tiện tiến vào tửu lâu.
Sắc mặt của Vạn Oánh Oánh có hơi trắng bệch, đứng ở bên người Dương Khai. nắm lấy cánh tay của hắn nói: "Đại sư huynh, chúng ta đi mau."
Nào ngờ Dương Khai thân như bàn thạch, chết sống kéo lấy mà vẫn không nhúc nhích.
Ở nơi cửa, người trẻ tuổi kia đã mang theo bạn gái và tùy tùng đi đến, xoay chuyển ánh mắt, lập tức dừng lại trên người Dương Khai, cười hắc hắc: "Đây không phải Hư Linh kiếm phái Dương Khai hay sao? Đúng là thế giới thật tròn a."
Nữ tử trang điểm lộng lẫy trong ngực hắn vốn đang tươi cười, khi nghe xong thì thân thể có hơi cứng đờ, quay đầu nhìn về phía Dương Khai, biểu lộ lập tức trở nên mất tự nhiên. Nàng ta nhẹ nhàng nói:
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất