Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện: "Đúng rồi tiền bối, vãn bối còn có một yêu cầu quá đáng."    

 

Từ Linh Công nhìn hắn một chút: "Ngươi bây giờ là cô gia của Âm Dương Thiên, cũng coi như là một nửa người của Âm Dương Thiên, nếu như yêu cầu không quá phận thì bổn quân đều có thể làm chủ đáp ứng ngươi."    

 

"Ta muốn xin một người từ chỗ tiền bối!" Dương Khai no ́i.  

 

"Người nào?"    

 

"Hôi Cốt Thiên Quân trên Tội tinh!"    

 

. . .    

 

Một lát sau, Thanh Khuê dẫn Dương Khai thuận đường cũ trở về.    

 

Từ Linh Công rất sảng khoái đáp ứng yêu cầu của Dương Khai, hắn thân là nội môn trưởng lão của Âm Dương Thiên, Khai Thiên thất phẩm, quyền cao chức trọng, ngoại trừ những Thái Thượng trưởng lão bế quan không ra kia, tính trong cả Âm Dương Thiên thì cũng là nhân vật đứng đầu, thả ra một người từ Tội tinh là một chuyện vô cùng đơn giản.    

 

Cũng mãi đến lúc này, Từ Linh Công mới hiểu được vì sao Dương Khai có thể đạt được nhiều chiến tích như vậy trong đại hội luận đạo, đúng là nhờ có Hôi Cốt Thiên Quân kia âm thầm hiệp trợ giúp đỡ.    

 

Có điều dù sao Hôi Cốt cũng có tội nghiệt trên người, nói thật ra, Từ Linh Công vẫn còn có hơi không quá yên tâm về việc thả hắn ra, thế nhưng sau khi Dương Khai phô bày Trung Nghĩa Phổ ra, Từ Linh Công liền thống khoái đáp ứng.    

 

"Thanh Khuê sư huynh, không biết cơ duyên mà Từ công trước đó nói tới là gì?" Đi được nửa đường, Dương Khai liền hỏi, xét theo phản  

 

ứng vừa rồi của Tô Ánh Tuyết và Thanh Khuê, bọn hắn ắt hẳn biết được huyền diệu trong đó.    

 

Thanh Khuê mỉm cười, lắc đầu nói: "Không thể nói không thể nói, đến lúc đó nếu như được, ngươi tất nhiên sẽ được biết, nếu như không được, biết cũng vô dụng, kiên nhẫn chờ xem, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, cơ duyên như thế cho dù là ở trong Âm Dương Thiên ta, cũng chỉ có một số rất ít người mới có tư cách thu hoạch được." Sau đó Thanh Khuê nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn.    

 

Dương Khai có hơi động dung, không ngờ rằng cái gọi là cơ duyên này lại quý giá như thế, cho dù là ở trong Âm Dương Thiên, cũng chỉ có rất ít người mới có tư cách thu hoạch được.    

 

Có điều Thanh Khuê không nói, hắn cũng không tiện hỏi thêm điều gì.    

 

Không bao lâu sau, hắn đã về tới chỗ ở của mình.    

 

Lại đợi hai ngày, Hôi Cốt Thiên Quân được Thanh Khuê mang từ Tội tinh ra ngoài, chủ tớ gặp lại, Hôi Cốt thổn thức một trận. Từ năm đó bị Âm Dương Thiên ném vào trong Tội tinh, hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc mình sẽ có một ngày có thể thoát khốn mà ra.    

 

Chỉ đáng tiếc Bạch Mao phụng dưỡng hắn nhiều năm không thể chống đỡ đến một ngày này.  

 

"Hoàng Tuyền Thiên Quân cũng được phóng xuất, bây giờ không biết hắn đã đi nơi nào, yên tâm, sau này ta sẽ sai người tìm hiểu hướng đi của hắn, sẽ luôn có cơ hội để báo thù." Dương Khai trấn an Hôi Cốt.    

 

Hôi Cốt khom người nói: "Đa tạ đại nhân, đời này nếu như có thể báo được mối thù của Bạch Mao, Hôi Cốt chết cũng không tiếc!" Thực lực của Bạch Mao mặc dù không cao, nhưng thật sự trung thành tuyệt đối đối với hắn, người không phải cỏ cây mà co ́thể vô tình, ở chung nhiều năm như vậy, hắn đã sớm xem Bạch Mao như đệ tử của mình, thân nhân của mình. Bạch Mao bị giết ngay trước mặt hắn, trong những ngày này, hắn lúc nào cũng muốn báo thù rửa hận.    

 

Thời gian trôi qua, Dương Khai và Hôi Cốt ở yên tại chỗ, Khúc Hoa Thường có tới một chuyến, nói với Dương Khai rằng mình muốn bế quan, bảo hắn đợi nàng trăm năm.    

 

Dương Khai gật đầu đáp ứng, bô ̀i tiê ́p Khúc Hoa Thường đi chơi trong Âm Dương Thiên ba ngày, sau đó mới tách nhau ra.    

 

Lại mấy ngày nữa, Thanh Khuê bỗng nhiên đến thăm, có hơi hâm mộ nhìn qua Dương Khai, nói: "Chúc mừng sư đệ, cơ duyên đã đến, xin đi theo ta."    

 

Dương Khai khẽ giật mình, kiềm chế sự hiếu kỳ trong lòng, phân phó Hôi Cốt lưu thủ nơi đây, không nên tùy ý đi lại, rồi đi theo Thanh Khuê ra ngoài.    

 

Một đường phi nhanh, cũng không biết phải bay đến nơi nào.    

 

Lúc mới bắt đầu, dọc theo đường còn có thể ngẫu nhiên gặp được một ít đệ tử Âm Dương Thiên, những người này nhìn thấy Thanh Khuê thì đều dừng lại hành lễ, nhưng càng về sau, người thấy được càng ngày càng ít, mãi đến khi không thấy dấu chân người, từ đó có thể thấy được, địa phương hắn phải đi là một nơi rất bí ẩn.    

 

Ngay ở phía trước, một bóng người đứng thẳng trong hư không, lẳng lặng chờ, chính là Từ Linh Công.    

 

Thanh Khuê dẫn Dương Khai đi trước mặt tới Từ Linh Công, ôm quyền nói: "Sư tôn, người đã được mang đến."    

 

Từ Linh Công gật đầu: "Ngươi trở về đi."    

 

Thanh Khuê đáp: "Vâng!" Sau đó hắn xoay người theo đường cũ trở về.    

 

Từ Linh Công chào hỏi Dương Khai một tiếng: "Đi thôi, phía trước chính là cấm địa của Âm Dương Thiên ta, không được cho phép, ai cũng không được tự ý xâm nhập, nếu không giết không tha!"    

 

Dương Khai sắc mặt khẽ động, thế lực khổng lồ như Âm Dương Thiên chắc chắn có cấm địa, nhưng cấm địa này ngay cả Khai Thiên lục phẩm như Thanh Khuê cũng không được tùy ý đặt chân tới, từ đó có thể thấy được sự quý trọng của Âm Dương Thiên đối với hắn.    

 

Hắn càng thêm tò mò về cái gọi là cơ duyên kia, cùng với cấm địa mà mình sắp đặt chân tới.    

 

Một đường lao vùn vụt, giọng nói của Từ Linh Công truyền đến bên tai: "Lần này ngươi mặc dù có thể đoạt được hạng nhất của đại hội luận đạo, nhưng cũng bất quá chỉ là thông hiểu bày kế, luận thực lực, trong Khai Thiên lục phẩm, ngươi và lũ tiểu gia hỏa tham gia đại hội kia đều giống nhau, đều là tồn tại thuộc hàng chót nhất, dù sao các ngươi thì cũng đều chỉ mới tấn thăng không lâu."    

eyJpdiI6ImdnMjQ5VG54NkkxaUt6OHJaSUZjdkE9PSIsInZhbHVlIjoiOHpmWm9BS05HcFNVUmJKUzV1c2p3NFl4ZTVJQ1A5UTVYbEFZckppUzFSdUxBSnZRU0lLNVBwMjRIU2hFdGlsSCIsIm1hYyI6ImRmOGIwOTk1MjU0ZjQ1YThmNDNlNmY0YWEyNTE3OTEyZTY2ZTA1ODVjMmU0ODg2MGQxZjU5YmJkM2Y4M2JjZTUifQ==
eyJpdiI6IkVvc3ptMDk2dFFhUUtWM3FmRGxlNHc9PSIsInZhbHVlIjoidVVXaTZzQVdkbzhxMjFkaXlQRVRVYUg0a2lZcHJ4em9cLzZIalJjY3VCdDdFWm10NGZDN3lySG1HYjFtczJja3BLRkVPQ0wxbExJb1cxRHNiZzFUSW5aejV1aE1YTmg0S2lXa0RPVlhXcTl1OHB5MEQ1bmpmVUJxOWE4amhDbzNNZXB3UElPdzVNQ3lyUTVBM1IyMmtGc0lXcTJ4OG5EcFJjcDd3dnVkSXppbzUya3ZDb1FBcUg0dEo2QWh1VXc2QU9wcEFrdnd0NjljOHpkcUEwU1Frd01rQVFBekN3NmtaNkRZK3FpR1NrU3RrNDRYMWVyQ2grQ2FWVnY4SlQwSnZlRlJCV09tVDRXUHVHUFNNSUY4NUhlOGJoUXNRb1JVd3JLR3pqYUZDaUJVNTNWYklXWjRsRnUrTE9oWWRZaWVcL2djdjhRVXorbnpYMG8wSlwvTkJUYjFoR214cjNLakxpaXNiR1hZY0NHa0MzS29pWng5NzZvcit5Q1hSR2owWVVJbjhXdk5lak9FV1NzRzlEN1hCYVZPQzdGSVoxVGkxMWpBc3BBYjNwVW8zbFwvS2JSTlhZZXpwZ1wvdUxobDYxMDZKZXViVXhLRjRIVWNKa3RFdEhpWjBoN0ZPUFFqT0ZHZzdCZjBaTXZwSEJUY0lidHp3K0dmZjRXMjZtRk5ubW1BOXQ2ajE2U3VjYjR4VldyODBQSkc5R0p2UzdZbGV2bVJRXC9aMVYrYUZNbTRodFZ3dUUyY05cL0N2a21KSXhHNERTdHZcL3A2SGRUdVdmZExvZGpxT1dkT2RPXC9UWGxSSVwvdkRTSlROM1dPeDFxNjFmU1lTTk16U2xGN2ZwU2cweG0zeE5GWHV0ek5yS2FrK0VPRXgwNkdsNnA4WjZBcXR0TVk0dDhyOFV6XC9wOGlTNjZ5SW9DZXJkU0xrd01rUGRCand4dXMrS0pMMTdOTlJYT2U3V25MVGZ2YXBhZ3lDNDJKa3dcL1Z0NmhtN1NTb1hma1dKcWx2MUhiWVJIU0VXUTNwYzkrVzJwWFhsOStNMUdjbTlJaGl5WWFGeFRXMzh5MEdZOGhCSTROVmJEdlJ3dFlRRGhKMHVuSFFuWjJwU2xDdkZadTBLeng4bHpEVFJPRThZeGZvTFloN2ZXbFZpazRUWDFcL0FDOGYxbkE0VnFcL1FUQWxBT3RpVWFlM2dNdU9wZE1odlJZdit1UjRBMUNEc3ErXC9pTGh0YUdvckIxaVlZOWNuR0dPdjZCcDFMeVdQaitBdVBocmZvMDhONmJpU2ZFZWJlU0RONzFnMk9RMWkxS3grWUIyalFIejVacmErNGNBQnlyN2dqK1pHZjlnK0VETUpTU3RBWXVUSTM5dHFsTEpCZG96aEdiY2E1MFRDc0p1VDNLN1wvQWYzZ2N0M0M3dHRYeHlhdUFiOWZXRGlVa0VZcjA5Mk9BUWtzc3ppTnRnclRwVFVSemVcL2ErZXB6cHZnMCtUNnM2dzdTVUxNNHpHaFBTY1NUWnF5VDRsNmFFYXZ0RHZHOFZNcjFreVhaTXZweTZpQkFDbldRTjdhaVlhS3JETlU5MTNnPT0iLCJtYWMiOiI2OTc5NDY4OWM5M2I1MTA0NDk2YjkxMjBkN2Q1OWRhYTQ2MTc5NWExMWNkZTFjZGUxMmYyOGRhMjU5YWUzMjI4In0=

Từ Linh Công cảm thấy hắn tấn thăng không lâu, thực lực thuộc hàng thấp nhất trong lục phẩm cũng là chuyện đương nhiên, co ́thể lấy được thành tích đầu bảng, đều là nhờ Hôi Cốt giúp đỡ là chính.

Ads
';
Advertisement
x