"Dương sư đệ, ngươi hãy ở đây nghỉ ngơi, ta đi hiệp trợ sư tôn xử lý phần sau của đại hội, sau đó sẽ đến nói chuyện với ngươi." Thanh Khuê dẫn Dương Khai đi vào khách điện trên một tòa linh phong, vỗ vỗ bờ vai của hắn, so với trước đó, thái độ của Thanh Khuê đã ôn hòa hơn rất nhiều.
Dương Khai đoạt được danh đầu trong lần đại hội luận đạo này, cũng có thể xem là cô gia của Âm Dương Thiên, danh phận đã được định đoạt. Có một tầng liên hệ dạng này, thái độ của Thanh Khuê có sự chuyển biến cũng không phải là chuyện kỳ quái.
Mặc dù ngay từ đầu hắn cũng không ngờ rằng sẽ có kết quả như vậy, nhưng mà Khúc Hoa Thường đã hi vọng như thế, vậy thì hắn cũng sẽ theo đó mà cao hứng.
"Sư huynh tùy ý!" Dương Khai hơi ôm quyền đáp.
Thanh Khuê bỗng trừng mắt với hắn một cái: "Ngươi tuyệt đối không nên làm loạn!"
"Hả?" Dương Khai ngạc nhiên.
Thanh Khuê không nói gì, chỉ nhanh chóng quay người rời đi.
Đưa mắt nhìn theo thân ảnh của Thanh Khuê biến mất, Dương Khai lúc này mới lắc đầu, quay người đi về phía hành cung.
Hai bên có thị nữ uyển chuyển hành lễ, giòn tan nói: "Gặp qua cô gia." Những cô thị nữ này đều có tu vi Đế Tôn cảnh, tư thái dung mạo đều là tốt nhất, eo thon ngực lớn thu hút ánh mắt của người ta.
Dương Khai ừ một tiếng, đang muốn bước vào trong, nhưng hắn lại bỗng nhiên nhìn về phía một cô thị nữ, nhịn không được mà cười lên: "Khúc sư tỷ, ngươi chơi trò gì ở chỗ này vậy?"
Thị nữ kia cúi đầu, dùng mái tóc che chắn khuôn mặt mình, có điều mặc dù đã cố gắng ngụy trang, nhưng nào có thể nào giấu giếm được cảm giác của Dương Khai.
Bị hắn điểm phá, Khúc Hoa Thường đưa mắt lên nhìn, hé miệng cười với hắn một tiếng: "Bị phát hiện a."
Nói xong, nàng ta tùy ý đi tới, đưa tay khoác lấy cánh tay của Dương Khai, bộ ngực đầy đặn không thèm để ý ấn lên cánh tay của Dương Khai, điềm nhiên hỏi: "Sư đệ chuyến này vất vả rồi."
Dương Khai mỉm cười nói: "Vẫn còn tốt."
Cũng không phải quá vất vả, với thực lực hiện tại của hắn, trên Tội tinh kia, chỉ cần không bị những lục phẩm của Tội Minh kia vây công, cơ bản là không có nguy hiểm gì quá lớn.
Khúc Hoa Thường phân phó những thị nữ khác, nói: "Cô gia mệt nhọc một năm, chuẩn bị nước thơm tắm rửa!"
"Vâng!" Thị nữ ở bốn phía vội vàng đáp.
Một lát sau, trong bồn tắm to lớn đựng đầy nước tắm ấm áp, trên mặt nước tung bay cánh hoa đủ loại màu sắc, sóng nước lăn tăn, sương mù bốc hơi.
Dương Khai tựa trên vách ao, ngâm mình vào trong nước, một ao nước thơm này hẳn là được thả vào rất nhiều dược liệu quý báu, có hiệu quả thư giãn mệt nhọc, buông lỏng tinh thần. Trên Tội tinh bận rộn một năm, mặc dù không có hung hiểm gì, nhưng quả thực cũng có hơi mệt nhọc, giờ phút này đúng là vô cùng thư giãn.
Hắn vốn không phải là một người ham hưởng thụ, chỉ có điều đây là Khúc Hoa Thường an bài một phen, hắn cũng đành nghe theo sắp đặt.
Những tiếng bước chân khe khẽ vang lên.
Dương Khai quay đầu nhìn lại, trong sương mù mông lung kia, mấy đạo yểu điệu thân ảnh từ từ đi về phía mình.
Phất phất tay, Dương Khai nói: "Tất cả lui xuống đi, không cần các ngươi phục thị!"
Nhưng mấy cô gái này lại không để ý, trực tiếp đi tới, khi bọn họ tiến lại gần, Dương Khai mới phát hiện mấy thị nữ này đều chỉ mặc một kiện sa y mỏng như cánh ve, thân thể mỹ diệu như ẩn như hiện trong hơi sương. Mấy cô thị nữ này cúi thấp đầu, hơi hơi đỏ mặt, nhẹ nhàng nhảy xuống nước, mặc kệ hắn có đồng ý hay không, phân ra trái phải tiến lại gần, thay hắn cẩn thận thanh tẩy thân thể.
Dương Khai bị làm một trận, liền cảm thấy không được tự nhiên. Tiếng cười duyên khanh khách vang lên: "Sư đệ lại đang xấu hổ sao?"
Thanh âm từ phía sau vang lên, Dương Khai tựa trên vách ao, ngửa đầu nhìn lại, chỉ thấy Khúc Hoa Thường ngồi xổm trước mặt mình, mỉm cười nhìn qua mình, mỹ diệu phong quang dưới váy kia như ẩn như hiện.
Dương Khai không thu hồi ánh mắt, nói: "Sư tỷ ngươi đang chơi gì vậy?"
Khúc Hoa Thường đưa tay tới, nhẹ nhàng hoạt động, từ từ xoa bóp lồng ngực rắn chắc của Dương Khai, dịu dàng nói: "Trước đó nghe sư đệ Âm Dương khoác lác đàm luận về những thứ cao hơn giao hợp chi đạo, còn tưởng rằng là cao thủ hái hoa, thì ra cũng chỉ là cứng rắn ngoài miệng."
"Sư tỷ, chơi với lửa cẩn thận có ngày bị thiêu a, sư đệ mà bùng cháy, người bình thường đúng là không chịu nổi." Dương Khai hơi nhắm mắt lại, bỗng nhiên minh bạch Thanh Khuê trước khi đi vì sao căn dặn mình đừng làm loạn.
Khúc Hoa Thường lại cười duyên một tiếng: "Cứ việc cháy đi, mấy người các nàng đều có thể giúp ngươi dập lửa, chỉ cần ngươi nguyện ý."
Sắc mặt bọn thị nữ ở hai bên trái phải thay Dương Khai thanh tẩy thân thể càng thêm hồng nhuận phơn phớt, mị nhãn như tơ.
Khúc Hoa Thường hơi cúi người xuống, ghé vào lỗ tai hắn, thổ khí như lan: "Sư đệ thật sự chịu đựng được sao? Sau lần này, ta sẽ bị cấm đoán trăm năm, nếu như ngươi muốn, ngươi có thể ăn hết những người ở nơi này, bao gồm cả ta."
Dương Khai bắt lại tay nhỏ đang du tẩu trên bộ ngực mình của Khúc Hoa Thường: "Sư tỷ đừng làm rộn."
Khúc Hoa Thường hếch miệng một cái, nói: "Thật không có ý tứ."
Dương Khai buông ra bàn tay của nàng, ân cần nói: "Sư tỷ thật sự bị cấm đoán trăm năm sao?"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất