Đi vào sâu bên trong chừng vài chục mét thì liền đến một nơi Thế Ngoại Đào Nguyên, cảnh sắc nơi này cực kỳ ưu mỹ, non xanh nước biếc.
Nhóm mấy người bọn họ dừng chân ở chỗ này, lặng lẽ chờ đợi luận đạo đại hội kết thúc.
Thời gian trôi qua, đám người Dương Khai thỉnh thoảng tụ tập chung một chỗ pha trà luận đạo, luận bàn kỹ thuật, mặc kệ ngoại giới phong vân biến ảo, cũng có chút tiêu dao tự tại.
Đều là Lục Phẩm khai thiên tân tấn không lâu, bọn họ tất nhiên là có thật nhiều đề tài có thể trao đổi với nhau, trao đổi một ít tâm đắc tu hành cũng giúp cho tất cả mọi người đều có thu hoạch.
Hôi Cốt là Lục Phẩm lão bài, dừng chân ở cảnh giới Lục Phẩm này lâu hơn tất cả mọi người ở đây, nói về việc tu hành ở cảnh giới này, hắn tất nhiên có quyền lên tiếng hơn hẳn những người khác.
Thỉnh thoảng chỉ điểm mấy câu cũng giúp cho đám người Dương Khai đột nhiên thông suốt.
Thực lực của Dương Khai bây giờ mặc dù mạnh hơn đám người Lâm
Phong rất nhiều, nhưng đám người Lâm Phong dù sao đến từ thế lực như Động Thiên Phúc Địa, được tiếp xúc với rất nhiều sự tình Dương Khai chưa từng nghe qua, sống chung mấy tháng cũng giúp cho Dương Khai nghe ngóng được rất nhiều đồ vật có ý tứ.
Một ngày nọ, mấy người Dương Khai đang bàn luận viễn vông bỗng nhiên hơi ngẩn ra, cúi đầu nhìn về phía Kim Hoàn trên cổ tay mình, nơi đó có một gợn sóng thần niệm rõ ràng tỏa ra.
Mọi người cúi đầu cảm giác một phen, lập tức biết được nội dung của luồng thần niệm đó.
"Luận đạo đại hội sắp kết thúc rồi." Lâm Phong từ từ đứng dậy: "Nửa tháng sau, đường ra sẽ được mở, chúng ta cũng nên chuẩn bị một chút."
Mọi người tất nhiên là không có dị nghị.
Cũng không có gì để thu thập, một lát sau, mọi người liền chuẩn bị lên đường, Hôi Cốt đưa tiễn.
Hắn không thể nào đi theo bọn họ, dù sao thì hắn vẫn được tính là tội nhân trên Tội Tinh, bất quá đã hắn đã lưu lại tên họ trên Trung Nghĩa phổ, Hôi Cốt tin tưởng Dương Khai sẽ không mặc kệ mình.
"Ngươi đợi ở chỗ này một hồi, sau này ta sẽ tìm Âm Dương Thiên Nhân thuyết tình để thả ngươi ra." Dương Khai dặn dò.
"Cẩn tuân mệnh lệnh đại nhân!" Hôi Cốt khom người nói.
Lâm Phong và đám người Ninh Đạo Nhiên Cố Phán lẳng lặng nhìn, nếu không phải tận mắt chứng kiến thực lực của Dương Khai, bọn họ e rằng sẽ rất khó hiểu, vì sao một Lục Phẩm lão bài lại nghe lời Dương Khai như vậy.
Bọn họ vốn cho rằng Hôi Cốt và Dương Khai đạt thành hiệp nghị gì đó, hợp tác với nhau.
Sau đó mới biết, đây quả thực là quan hệ chủ tớ.
"Đi thôi." Dương Khai nói một tiếng, thúc giục lực lượng bao bọc Lộ Cảnh, phóng lên cao. Đám người Lâm Phong theo sát phía sau.
Tô Ánh Tuyết trước đó có nói qua, khi thời hạn một năm kết thúc, cửa vào của đại trận Tội Tinh sẽ lại một lần nữa mở ra, địa điểm mở ra cũng giống như lúc trước.
Cho nên bây giờ yêu cầu của mọi người là chạy tới nơi đó trước khi thời hạn kết thục.
Mọi người lên đường trước thời hạn nửa tháng, thời gian cũng không cấp bách, một đường nghênh ngang chạy như bay, dọc đường thỉnh thoảng có võ giả tham gia luận đạo đại hội từ chỗ ẩn thân bay ra, đi theo sau lưng mấy người bọn họ.
Những thứ võ giả tham dự một mực ẩn núp này, hẳn là đang tránh
né sự thanh trừ của Tội Minh, lúc này phát hiện chừng mấy vị Lục Phẩm mở đường ở phía trước, dĩ nhiên là vội vàng đuổi theo, dù sao cũng có một chút cảm giác an toàn hơn.
Nếu không một khi gặp phải đám người Tội Minh, bọn họ căn bản là không có sức phản kháng.
Mấy người Dương Khai cũng không để ý tới chuyện này, những người đó chỉ dám xa xa đi theo, cũng không dám tiến lại quá gần.
Hơn mười ngày sau, mấy người Dương Khai rốt cuộc tới nơi, nơi đó có một tảng đá lớn, mặt cắt bằng phẳng, tạo thành một cái bình đài, cửa ra nằm ngay trên bình đài này.
Chỉ có điều phóng mắt nhìn tới, bốn phía lại không thấy bất kỳ ai.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất