"Tiểu càn khôn tan vỡ..." Hoàng An Nghĩa đứng cách đó không xa thấp giọng nỉ non.
Bọn họ mặc dù chưa từng thấy qua cảnh tượng nào như cảnh tượng trước mắt, nhưng điều đó cũng không ngăn bọn họ nhận ra chuyện gì đã xảy ra. Tiểu càn khôn trong cơ thể Triệu Tinh tan vỡ, cho nên mới có tình huống thế giới vĩ lực tiêu tán như thế này xuất hiện.
Mà căn bản của một vị khai thiên cảnh chính là tiểu càn khôn của bản thân, kết cục duy nhất khi tiểu càn khôn tan vỡ chính là... thân vẫn đạo tiêu!
Thế giới vĩ lực tiêu tán từ từ bình ổn lại, khi nhìn lại, Triệu Tinh đã hoàn toàn không còn sinh cơ, vẫn còn trợn trừng hai mắt, bên trong tròng trắng vẫn còn ngọn lửa cừu hận chưa có tắt.
Chết!
Đệ tử nòng cốt của Thiên Hạc Phúc Địa Triệu Tinh chết, trong lúc chính diện giao phong với Dương Khai, không tới mười mấy giây, bị đánh cho tiểu càn khôn sụp đổ mà chết!
Lâm Phong và Ninh Đạo Nhiên hai mắt nhìn nhau một cái, đều thấy được sự lo lắng nồng đậm trong mắt của nhau.
Dương Khai cũng có hơi ngạc nhiên, không ngờ rằng tên này lại yếu như vậy, không chịu được tam quyền lưỡng cước của hắn. Hắn cũng không ngờ rằng mình sẽ đánh chết người ta, hình như mình xuất lực hơi mạnh...
Nhắc tới mới nhớ, từ khi hắn tấn thăng khai thiên đến nay cũng từng giao thủ với không ít Lục Phẩm, nhưng những Lục Phẩm đó đều là thể loại lão bài Lục Phẩm như Mao triết, Cự Hiện, tiểu càn khôn nội tình hùng hồn, cho dù không phải là đối thủ của hắn nhưng vẫn có thể sống qua mấy chiêu.
Tân tấn Lục Phẩm... Yếu ớt như vậy sao?
Cẩn thận suy nghĩ một chút, tiểu càn khôn trong cơ thể khai thiên cảnh tân tấn vốn không ổn định, dưới sự cuồng oanh lạm tạc của hắn, quả thật rất dễ gây ra tình trạng tan vỡ.
Đây hoàn toàn là một việc ngoài ý muốn a!
Có điều việc đã đến nước này... Dương Khai ánh mắt hung ác, nháy
mắt ra hiệu với Hôi Cốt bên kia. Hôi Cốt nhất thời run lên trong lòng, biết rõ ý đồ của Dương Khai, đây là muốn giết người diệt khẩu a!
Sát cơ động một cái, Lâm Phong lập tức phát giác ra, hắn giương mắt nhìn về phía Dương Khai, sắc mặt hoa ̀n toàn thay đổi, quát khẽ: "Các ngươi còn không đi?"
Ninh Đạo Nhiên cũng kịp phản ứng, kinh hãi lắc mình đi tới trước mặt Dương Khai, ngăn trở tầm mắt của hắn: "Dương huynh tỉnh táo!"
"Tránh ra!" Dương Khai nhìn Ninh Đạo Nhiên, ánh mắt hùng hổ dọa người.
Vầng trán của Ninh Đạo Nhiên rỉ ra một mảnh mồ hôi lấm tấm, nhưng thân hình vẫn bất động, tận tình khuyên bảo nói: "Dương huynh không nên vọng động, nếu ngươi thật sự làm như vậy, vậy thì sẽ không còn đường lùi!"
Những Lục Phẩm tân tấn ở bốn phía vẫn còn đang khiếp sợ vì Triệu Tinh bị giết, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp.
Lâm Phong vừa vội vừa giận: "Các ngươi muốn chết sao, còn ở lại chỗ này làm gì?"
Trong lúc nói chuyện, hắn vứt thi thể Triệu Tinh đang cầm trong tay cho Hoàng An Nghĩa, hấp tấp nói: "Cút đi cho ta!"
Hoàng An Nghĩa vội vàng tiếp lấy thi thể của Triệu Tinh, rốt cuộc kịp phản ứng lại, chủ yếu là do Sát Niệm kia của Dương Khai vững vàng phong tỏa mấy người bọn họ, muốn không phát hiện cũng khó.
Hoàng An Nghĩa nhất thời biến sắc, ôm thi thể của Triệu Tinh, vội vã bỏ chạy trở về, những tân tấn Lục Phẩm còn lại cũng tỉnh táo lại, ai nấy biến thành lưu quang, cấp tốc bỏ chạy.
Lâm Phong đứng dậy, bước từng bước một về phía Dương Khai, đi tới bên người Ninh Đạo Nhiên, dõi theo ánh hắn của mắt, nói: "Nếu Dương huynh thật sự muốn giết người diệt khẩu thì trước hết bắt đầu từ ta và Ninh sư huynh đi, yên tâm, chúng ta sẽ không đánh trả. Cái mạng này của chúng ta cũng do ngươi cứu được từ Thái Khư Cảnh, coi như trả lại cho ngươi."
Dương Khai lạnh lùng nhìn hắn, Lâm Phong không chút yếu thế nhìn lại.
Một hồi lâu sau, Dương Khai mới nhắm lại hai mắt, khi mở ra lại, sắc bén phong mang biến mất, chỉ còn lại một mảnh ôn hòa, mỉm cười nói: "Hai vị làm cái gì vậy?"
Lâm Phong nhẹ nhàng nói: "Ngươi có thể nghĩ thông suốt là tốt nhất." Sau lưng hắn chợt dâng lên một mảnh lãnh ý, xét theo tình huống Dương Khai đánh chết Triệu Tinh vừa rồi, dù hắn liên thủ với
Ninh Đạo Nhiên thì cũng chưa chắc có thể ngăn được Dương Khai.
Khe khẽ thở dài, Lâm Phong thành khẩn nói: "Chớ trách chúng ta, chúng ta cũng là vì ngươi, giết một tên Triệu Tinh mặc dù là sự tình không nhỏ, nhưng chưa chắc không có đường xoay sở, nhưng nếu ngươi lại giết những người khác, vậy thì thật sự không thể nào quay đầu được."
"Ta biết." Dương Khai khẽ gật đầu. Mặc dù Từ Linh Công đã nói, lần luận đạo đại hội này sinh tử bất luận, bất kể là đệ tử nhà nào chết ở trong đây thì cũng sẽ không có ai oán hận. Nhưng nói là nói như vậy, có điều nếu như đệ tử Động Thiên Phúc Địa chết thật, thế lực sau lưng bọn họ sao có thể từ bỏ ý đồ.
Triệu Tinh là đệ tử nòng cốt của Thiên Hạc Phúc Địa, là thiên tài tấn thăng thẳng lên Lục Phẩm, một thời gian sau, nhất định sẽ là trụ cột vững vàng của Thiên Hạc Phúc Địa, bây giờ lại chết trong tay Dương Khai, mối thù này đúng là lớn lắm.
Đây là do ngoài ý muốn, Dương Khai cũng không có ý muốn đánh chết Triệu Tinh, chỉ có điều lỡ tay xuất thủ hơi nặng một chút.
Cúi đầu nhìn cổ tay mình một chút, số sao ở nơi đó sắp sửa đạt tới con số tám mươi.
Dương Khai vốn có gần bảy mươi vì sao, trên người Triệu Tinh có chừng 30 vì sao, Triệu Tinh vừa chết, chiến tích của hắn tất nhiên là đều chuyển qua cho như ̃ng người khác.
Chỉ có điều khi đó ở bên người Triệu Tinh ngoại trừ Dương Khai ra còn có Lâm Phong và Ninh Đạo Nhiên, cho nên những ngôi sao kia bị ba người chia đều.
Nhiều chiến tích như vậy, về cơ bản có thể bảo đảm danh đầu trong luận đạo đại hội, tiếp theo cũng không cần làm nhiều gì, chỉ cần tĩnh tâm chờ đợi là được.
"Đi thôi." Dương Khai bình ổn tâm tình, nói một tiếng với mọi người.
Đánh chết Triệu Tinh mặc dù là một chuyện ngoài ý muốn, nhưng nhất định sẽ với kết thù Thiên Hạc Phúc Địa, một nhà Phúc Địa để uẩn mạnh bao nhiêu, hắn không tưởng tượng ra được, bất quá bằng vào tu vi khai thiên Lục Phẩm của mình bây giờ mà muốn ngăn cản thì vẫn có hơi ngu ngốc một chút.
Thực lực, vẫn còn cần thực lực càng cường đại hơn a!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất