Bọn họ vốn là bão đoàn sưởi ấm, hội tụ ước chừng chín vị khai thiên Lục Phẩm, mặc dù đều là tân tấn, nhưng số lượng cũng coi như không ít, có thể ráng chống lại Tội Minh bên kia, dù có gặp phải Tội Minh thì cũng không phải là không có sức đánh một trận.
Bây giờ hay rồi, thoáng cái đi mất hai vị, cũng chỉ còn lại bảy vị Lục Phẩm, thậm chí ngay cả một trong những người xây dựng đoàn thể này là Lâm Phong cũng đột ngột rời đi, điều này tất nhiên khiến cho nhân tâm bất ổn.
Đại đa số người ở đây cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết chuyến này có người ở bên ngoài tới, giữa những Lục Phẩm hình như xảy ra ngôn ngữ bất đồng nên mới đưa đến cục diện như vậy.
Mọi người trong động đá vôi xì xào bàn tán một trận, vô số thần niệm cũng bắt đầu dũng động trao đổi.
"Ồn ào gì thế, tất cả câm miệng đi!" Triệu Tinh sắc mặt tái xanh, nổi giận rống một tiếng. Cục diện bây giờ là điều mà hắn vạn vạn không ngờ tới, bổn ý của hắn chẳng qua là bức bách Dương Khai và Hôi Cốt
Thiên Quân kia rời đi, ai ngờ Lâm Phong và Cổ Phán cũng đi theo, thoáng cái khiến cho thực lực của đám người bọn hắn đại tổn, ngay cả hắn cũng không nể mặt.
Sáu vị Lục Phẩm còn lại cũng nhìn hắn, có mấy vị rõ ràng hơi có ý trách cứ, điều này khiến cho Triệu Tinh bộc phát cơn giận, giương mắt nhìn lên, hừ lạnh: "Đừng cho là ta không biết các ngươi đang đánh ý định quỷ quái gì, không phải đều mơ tưởng ép buộc Dương Khai kia rời đi, sau đó tìm cơ hội âm hắn, đoạt chiến tích trong tay hắn hay sao? Bây giờ xảy ra chuyện thì lại trách ta, đây là đạo lý gì?"
Bị hắn điểm phá suy nghĩ trong lòng, mấy người vừa mới lên tiếng bài xích Dương Khai đều có hơi lúng túng, mặc dù không có câu thông, nhưng sau khi thấy trên cổ tay Dương Khai có nhiều sao như vậy, quả thực có chừng mấy người có hơi rục rịch.
Nếu như Dương Khai xuất thân từ một Động Thiên Phúc Địa nào đó thì bọn họ cũng không có ý kiến gì, nhưng Dương Khai chẳng qua là kẻ tới từ Hư Không Địa, dù bọn họ thật sự động thủ giết hắn thì có làm sao?
"Triệu huynh, bây giờ nói việc này cũng không có ý nghĩa gì, chúng ta nên suy nghĩ một chút xem tiếp theo nên làm như thế nào. Lâm huynh và Cố sư muội rời đi, chúng ta những người này sợ là vô lực chống lại Tội Minh, Tội Minh bên kia ước chừng có tới tám vị lão bài Lục Phẩm lận đấy!" Một người mở miệng nói.
"Đúng vậy, không thì chúng ta đi mời Lâm huynh và Cố sư muội về, Dương Khai và Hôi Cốt Thiên Quân gì đó, cũng để cho bọn họ gia nhập đi." Lại có người mở miệng nói.
Nếu để cho Dương Khai và Hôi Cốt kia gia nhập, tính thêm cả Ninh Đạo Nhiên, vậy thì bọn họ bên này liền có chừng mười hai vị Lục Phẩm, dù gặp người của Tội Minh thì cũng có thể đánh nhau ngang tay.
Ánh mắt của Triệu Tinh lóe lên một cái, lạnh lùng nói: "Dù cho mời
bọn họ về đây thì sao? Chiến tích mà tên Dương Khai kia nắm trong tay, các ngươi cũng không phải là không thấy, nếu như không có chuyện gì ngoài dự liệu xảy ra, danh đầu trong lần luận đạo đại hội này ắt hẳn là của hắn, đến lúc đó các đại Động Thiên Phúc Địa của ta và ngươi còn mặt mũi gì nữa?"
"Ý của Triệu huynh là..."
Sắc mặt của Triệu Tinh hiện lên vẻ dữ tợn, nghiêm giọng nói: "Đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho trót..."
Tất cả mọi người đều giật mình, không ngờ rằng Triệu Tinh lại tàn nhẫn đến vậy, nhưng sau khi tỉ mỉ nghĩ lại, ngoại trừ biện pháp này ra, hình như cũng không còn phương án giải quyết nào tốt hơn. Nếu như có thể giải quyết Dương Khai, vậy thì danh đầu của luận đạo đại hội nhất định sẽ thuộc về đám người bọn hắn, dù là ai cầm đi danh đầu thì bọn hắn đều có thể tiếp nhận được.
"Nhưng làm như vậy, e rằng sẽ phải vạch mặt với Lâm huynh bọn họ." Có người lo lắng nói.
"Chuyện này liên quan đến mặt mũi của các đại Động Thiên Phúc Địa chúng ta, Lâm huynh bọn họ tự mình hiểu lấy! Việc này không nên chậm trễ, chúng ta phải động thủ ngay, buổi tối sẽ không kịp, sau khi chuyện này thành công, chúng ta tìm địa phương trốn một
chút. Tội Minh mặc dù thế lớn, nhưng diện tích của Tội Tinh này cũng không nhỏ, luận đạo đại hội sẽ kết thúc vào ba tháng sau, chỉ cần tránh đến lúc đó là mọi chuyện sẽ được định đoạt!"
Mấy người tỏ vẻ do dự nghe hắn nói thế thì cũng hơi động tâm.
Bảy người nhanh chóng thương nghị thỏa đáng, đồng loạt phóng ra bên ngoài.
Ra khỏi hang động, Triệu Tinh thoáng phân biệt dấu vết bốn phía, quay đầu nhìn về một phương hướng, bay lên trời quát: "Bên này!"
Sáu người khác liền theo sát hắn.
Một lúc lâu sau, Dương Khai đang đi theo Cổ Phán đến chỗ ẩn núp bỗng nhiên nhíu mày một cái, nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy bên kia có từng bóng người ẩn trong Lưu Quang, từ phía sau một đường truy kích tới.
Lâm Phong và Ninh Đạo Nhiên nhanh chóng phát giác ra, quay đầu nhìn lại, đều không khỏi tỏ vẻ kinh ngạc.
"Bọn họ muốn làm gì?" Lâm Phong cau mày, mặc dù cách rất xa, nhưng mấy người Lâm Phong lại hết sức quen thuộc những thân ảnh kia, đó rõ ràng là những đồng bạn trước đó của mình, tất cả đều là tân tấn Lục Phẩm xuất thân từ các đại Động Thiên Phúc Địa.
"Lâm huynh tạm thời dừng bước, chuyện trước đó có chút hiểu lầm,
kính xin chư vị nghe ta giải thích một phen." Triệu Tinh đầu lĩnh bên kia cao giọng hô.
Lâm Phong không nghi ngờ gì, dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn lại.
Hắn đứng bất động tại chỗ, mấy người Dương Khai cũng chỉ có thể dừng lại theo.
Đám người Triệu Tinh ở xa xa thấy vậy thì đều mừng rỡ, ánh mắt giao hội, đều ra sức phóng về phía này, hơn nữa thuận theo việc rút ngắn khoảng cách, khí tức của mấy tên khai thiên Lục Phẩm này cũng liên tục tăng lên.
Ninh Đạo Nhiên nhíu mày một cái: "Tình huống có hơi không đúng!"
Lâm Phong cũng phát hiện điểm không đúng, đám người này chạy tới giống như muốn đánh nhau, không giống như là cầu hòa.
Còn chưa kịp hỏi một câu, tên đầu lĩnh Triệu Tinh kia liền đã quát khẽ: "Động thủ!"
Trong phút chốc, bảy người biến thành bảy đạo lưu quang, dựa theo phương án đã thương nghị tốt từ trước, xông về phía đám người Dương Khai, bóng người chưa đến những từng đạo uy năng bí thuật và bí bảo đã được bắn ra.
Rầm rầm rầm...
Bóng người đan xen, Tiểu Thế Giới uy lực va chạm, lực lượng cuồng bạo đột nhiên bình tĩnh xuống, phảng phất như hết thảy vừa rồi đều chỉ là ảo giác, thế nhưng thế cục hỗn loạn lại lập tức trở nên sáng tỏ, mười hai vị Lục Phẩm khai thiên của song phương chia thành năm chỗ chiến trường.
Ba người Lâm Phong, Cố Phán, Ninh Đạo Nhiên đều bị một người ngăn lại, hai bên giằng co.
Hôi Cốt đối mặt hai người, trái phải chiếu cố nhau.
Trước mặt Dương Khai cũng có hai người, một người là Triệu Tinh, một người khác chính là một thanh niên có khuôn mặt đẹp như ngọc.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất