"Triệu huynh nói có lý, nơi đây là chỗ ẩn thân của chúng ta, nếu như tin tức bị tiết lộ ra ngoài, làm cho Tội Minh chạy tới đây thì ai cũng không chiếm đươ ̣c chỗ tô ́t. Ninh huynh gia nhập chúng ta, chúng ta dĩ nhiên là cực kỳ hoan nghênh, chẳng qua là vị Dương huynh và vị Hôi Cốt Thiên Quân này..." Hắn chậm rãi lắc đầu, ý tứ đã cực kỳ rõ ràng.
Hôi Cốt thùy mắt nói: "Hoàng Tuyền giết người hầu của ta, bản quân và hắn thế bất lưỡng lập! Hơn nữa bản quân trước đó từng vì đại nhân tiềm nhập vào trong Tội Minh, rốt cuộc bại lộ hành tung, đối với Tội Minh mà nói, bản quân bất quá là một tên phản đồ mà thôi."
Triệu Tinh chậm rãi lắc đầu: "Đây bất quá là lời từ một phía của ngươi! Lâm huynh, can hệ trọng đại, hai người này không thể tiếp nạp được, để tránh nảy sinh dị đoan, đến lúc đó hối hận không kịp."
"Đúng vậy!" Lại có mấy người gật đầu đồng ý, ý tứ bài xích vô cùng rõ ràng.
Ninh Đạo Nhiên sắc mặt trầm xuống, tiến lên một bước nói: "Chư vị có phải nói nhỏ thành to quá mức rồi hay không? Ta tin tưởng cách làm người của Dương huynh, trước đó nếu như ta không được Dương huynh tương trợ, Ninh mỗ e rằng đã sớm rơi vào vòng vây của Tội Minh, nào còn tính mạng để tới đây?"
Triệu Tinh lắc đầu nói: "Ninh huynh, không phải là chúng ta nói nhỏ thành to, chẳng qua là loại sự tình này không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, cẩn thận một chút luôn không thừa, Lâm huynh, huynh nói sao?"
Hắn quay đầu nhìn về phía Lâm Phong, buộc hắn phải tỏ thái độ. Mọi người có thể tụ tập ở chỗ này là nhờ công lao rất lớn của Lâm Phong, bây giờ trong đoàn thể đối kháng Tội Minh này, hắn vẫn rất có quyền phát biểu.
Lâm Phong nhàn nhạt nói: "Dương Khai có sinh tử giao tình với ta."
Đám người Triệu Tinh liền ngẩn ngơ, trước đó bọn hắn thấy Lâm Phong và Dương Khai khi gặp mặt hình như có hơi không hợp ý với nhau, còn tưởng rằng giữa hai người có ân oán sâu xa gì đó, ai ngờ vào giờ phút này Lâm Phong lại cho ra một câu trả lời như vậy.
Mặc dù không phải là một câu trả lời thẳng ra, nhưng ý tứ của Lâm Phong đã rất rõ ràng, đó chính là hắn là tín nhiệm Dương Khai.
Thực không ngờ được, giữa hai người này vậy mà còn có giao tình, trong lúc nhất thời, sắc mặt bọn họ cũng trở nên khó coi.
"Như vậy đi, chúng ta giơ tay biểu quyết việc có để cho vị Dương huynh và vị Hôi Cốt Thiên Quân này lưu lại hay không. Dù sao thì sau lưng chúng ta còn có trên trăm vị đồng đạo, chuyện này liên
quan đến sự an toàn của mọi người, liên lụy không nhỏ, bọn họ cũng có quyền lợi phát biểu ý kiến." Triệu Tinh đề nghị.
"Không cần." Dương Khai khoát khoát tay: "Ta đi đến đây chủ yếu là để đưa tiễn Ninh huynh, nếu người đã đưa tới, vậy thì cũng là lúc cáo từ!"
Sau đó hắn liền ôm quyền, xoay người bước ra ngoài.
Nếu người ở đây đã không hoan nghênh hắn, vậy thì lưu lại cũng không có ý nghĩa gì, Tội Minh mặc dù thế lớn, nhưng hắn có không
gian thần thông trên người, cũng không cần phải sợ bọn hắn. Hôi Cốt và Lộ Cảnh lập tức đuổi theo.
Ninh Đạo Nhiên thở dài một tiếng: "Thế gian toàn là bè lũ xu nịnh, ngươi lừa ta gạt!" Nói xong, hắn hơi ôm quyền với Lâm Phong, cũng xoay người rời đi.
Đám người Triệu Tinh còn chưa hết ngạc nhiên, bên người lại có một đạo thân ảnh tiểu kiều bước ra, Cổ Phán một cái rồi cũng chạy ra ngoài, đi chưa được mấy bước, nàng quay đầu liếc mắt nhìn Lâm Phong một cái rồi nói: "Lâm sư huynh, ngươi thì sao?"
"Ngươi đi trước đi!" Lâm Phong khẽ gật đầu.
Cổ Phán hiểu ý, xông thẳng ra ngoài.
"Lần này các ngươi hài lòng chưa?" Lâm Phong lạnh lùng nhìn về phía đám người Triệu Tinh.
"Có ý gì?" Đám người Triệu Tinh sắc mặt khó coi,
Bọn họ chẳng qua là muốn đuổi Dương Khai và Hôi Cốt kia đi thôi, ai ngờ Ninh Đạo Nhiên và Cổ Phán cũng rời đi.
Hai người này có quan hệ tốt với Dương Khai kia như vậy ư?
Lâm Phong hừ lạnh một tiếng: "Các ngươi tùy ý, Lâm mỗ cũng cáo từ!" Nói xong, hắn chắp hai tay sau lưng, sải bước đi ra ngoài.
Triệu Tinh hỏi tới: "Lâm huynh ngươi đi đâu?"
Nhưng hắn nào được đáp lại?
Theo đường cũ trở về, một lát sau, Dương Khai mang theo Hôi Cốt và Lộ Cảnh đi tới mặt đất, vừa mới đứng vững thân hình, liền nghe Ninh Đạo Nhiên ở sau lưng hô: "Dương huynh chờ ta một chút!"
Dương Khai kinh ngạc quay đầu nhìn lại: "Ninh huynh ngươi đây là..."
Ninh Đạo Nhiên khẽ mỉm cười: "Hạng người tầm nhìn hạn hẹp, đạo bất đồng bất tương vi mưu." Hắn quay đầu nhìn một chút rồi nói: "Không chỉ có một mình ta."
Sau lưng hắn, Cổ Phán cũng đi theo ra ngoài, khẽ gật đầu với hai người.
Dương Khai bật cười, còn chưa kịp nói với nàng câu nào, liền thấy Lâm Phong cũng đi theo phía sau.
"Ngươi nhìn gì vậy?" Lâm Phong hơi xấu hổ nhìn Dương Khai: "Cho rằng Lâm mỗ là hạng người vong ân phụ nghĩa sao?"
Dương Khai thu liễm vẻ kinh ngạc trong mắt, khẽ cười nói: "Hay lắm, trừ Khúc Sư Tỷ và Từ huynh ra, chúng ta cũng coi như tề tựu."
Lâm Phong nhàn nhạt nói: "Chúng ta bỏ qua ba tháng còn lại, nếu thật sự gặp phải người của Tội Minh, ngươi phụ trách dẫn chúng ta bỏ chạy!" Những người khác không biết lai lịch của Dương Khai,
nhưng mấy người bọn hắn thì lại rõ ràng, lúc trước trong Thái Khư cảnh, Dương Khai dùng tu vi Đế Tôn thoát khỏi sự đuổi giết của rất nhiều Thánh Linh, bây giờ hắn đã tấn thăng Lục Phẩm, ngay cả Tội Minh cũng không thể nào bắt được hắn.
Dương Khai cười to: "Yên tâm, nhất định đảm bảo các ngươi không có việc gì!"
"Đi thôi, trước tiên tìm một nơi để ẩn thân, an ổn vượt qua ba tháng cuối cùng này." Lâm Phong đề nghị.
Cổ Phán mở miệng nói: "Ta biết một chỗ rất bí mật, chúng ta có thể đi đến đó."
"Vậy làm phiền sư muội dẫn đường." Ninh Đạo Nhiên đưa tay tỏ ý. “
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất