Thời gian trôi qua, tội nhân tiến vào rừng rậm càng lúc càng thưa thớt.    

 

Một ngày nọ, khi đám người Dương Khai tu hành bế quan trong động phủ, Hôi Cốt Thiên Quân bỗng nhiên mở mắt, tựa như có cảm  

 

giác, sau khi làm phép điều tra, hắn chợt nhíu mày nói: "Đại nhân, có người tới!"    

 

"Cuối cùng có người tới." Dương Khai mở mắt, lắc lư cái cổ, nửa tháng gần đây ngay cả tôm tép nhỏ bé cũng không thấy làm cho hắn buồn chán đến mức mốc meo rồi, giờ phút này nghe thấy lại có người tới, trong lúc nhất thời tinh thần hắn rung lên một cái, nghiêng đầu hỏi: "Tới bao nhiêu?"  

 

"Chỉ có một!" Sắc mặt Hôi Cốt có hơi cổ quái: "Hơn nữa..." "Thêm gì nữa?"    

 

"Đại nhân, luận đạo đại hội này cho phép nữ nhân tham gia sao? Không phải nói đại hội lần này là tuyển con rể cho một vị đệ tử của Âm Dương Thiên hay sao?"    

 

"Nữ nhân!" Dương Khai ngạc nhiên, giống như chợt nghĩ đến cái gì đó, hắn đứng lên bước ra khỏi hốc cây.    

 

Một lát sau, Dương Khai hiện thân trước mặt người vừa tới, bật cười nói: "Cố sư muội? Sao ngươi lại tới nơi này?"    

 

Đứng đối diện hắn cách đó không xa, Cố sư muội thân hình thon nhỏ một tay cầm bút, vẻ mặt đầy cảnh giác quan sát bốn phía, nghiêng đầu nhìn lại, sau đó ngạc nhiên hỏi: "Dương sư huynh? Sao ngươi lại ở đây?"  

 

Lại nhìn sang Hôi Cốt Thiên Quân bên người hắn, sắc mặt của nàng ta càng hiện lên vẻ nghi ngờ.    

 

"Chuyện này nói ra rất dài dòng, vào nói chuyện trước đi." Dương Khai đưa tay mời.    

 

Nghe Hôi Cốt nói người đến là một nữ nhân, hắn liền mơ hồ có suy đoán, dù sao thì trong luận đạo đại hội này, lấy thân phận nữ tử tham dự thì cũng chỉ có một mình Cổ Phán. Kết quả đi ra ngoài nhìn một cái, quả nhiên chính là nàng ta.    

 

Một lát sau, trong hốc cây, chủ khách ngồi xuống, Hôi Cốt Thiên Quân dâng lên nước trà, cùng Lộ Cảnh ngồi ngay ngắn sau lưng Dương Khai, hoàn toàn bày ra bộ dạng của một thuộc hạ.    

 

Dương Khai đơn giản giải thích một chút về thân phận của Hôi Cốt.    

 

Cổ Phán nói: "Thiên Quân cải tà quy chính cũng là cử chỉ sáng suốt, nếu như Dương sư huynh lần này có thể đoạt được hạng nhất, chưa chắc không thể đưa ra một yêu cầu với Âm Dương Thiên để mang ngươi rời khỏi Tội Tinh."    

 

Hôi Cốt nghe một chút, sắc mặt kích động nói: "Thật vậy ư?"    

 

Hắn vốn bị ép vào thế bất đắc dĩ nên mới ký vào Trung Nghĩa Phổ, đầu nhập dưới trướng Dương Khai, cũng không nghĩ thêm quá nhiều. Giờ phút này khi nghe Cổ Phán nói như thế thì trong lòng hắn liền dấy lên hy vọng to lớn.    

 

Nếu như có thể thoát khỏi Tội Tinh, rời khỏi vùng đất bần cùng này, vậy thì việc hắn giúp sức cho Dương Khai đúng là một cử chỉ sáng suốt.    

 

"Ta sẽ tận lực! Nhưng Âm Dương Thiên có đáp ứng hay không thì lại không phải là thứ ta có thể can thiệp." Dương Khai khẽ gật đầu, Hôi Cốt chịu sự hạn chế của Trung Nghĩa Phổ, dù mang hắn ra ngoài cũng không sợ hắn ăn ở hai lòng, đến lúc đó hắn sẽ bàn với Từ Linh Công về chuyện này, vấn đề hẳn là sẽ không lớn lắm.    

 

"Đa tạ Đại nhân, chỉ cần đại nhân có lòng này thì đã đủ rồi!" Hôi Cốt kích động nói.    

 

Cổ Phán nói: "Dương sư huynh có thành tích này cũng đã đủ để dẫn trước thật xa, chỉ cần có thể ổn định được sự tiến triển bây giờ thì việc đoạt được hạng nhất hẳn không phải là việc khó."    

 

Kim Hoàn trên cổ tay Dương Khai lít nha lít nhít những vì sao, Cổ Phán liếc nhìn một cái là thấy được.    

 

"Sư muội cũng có thu hoạch không nhỏ." Dương Khai liếc mắt nhìn cổ tay rắng nõn của nàng ta rồi khẽ mỉm cười.    

 

Thành tích của Cổ Phán tất nhiên là không thể nào so với hắn, bất quá cũng có chừng mười mấy vì sao, đây cũng đều là nhờ chém chết  

 

tội nhân Lục Phẩm trở xuống mà đoạt được.    

 

Xét theo tình huống của nàng ta mà suy đoán, những người khác chắc cũng chênh lệch không bao nhiêu.    

 

"Sao sư muội lại tới nơi đây?" Dương Khai chuyển đổi đề tài hỏi.    

 

Cổ Phán nói: "Trước đó có nghe một số tội nhân nói rằng nơi đây có hơi dị thường, rất nhiều khai thiên Lục Phẩm vào nơi này thì liền bặt vô âm tín, liền muốn tới điều tra một phen, ai ngờ là do Dương sư huynh trấn giữ ở nơi này."    

 

Bây giờ xem ra, những tội nhân Lục Phẩm bặt vô âm tín ở nơi này, e rằng đã biến thành vì sao trên cổ tay Dương Khai cả rồi.    

 

"Ồ? Tin tức đã lan ra ngoài rồi sao?" Dương Khai nhíu mày, chẳng trách gần đây không có người nào tới, có lẽ là do mình làm ra động tác quá lớn, khiến cho tội nhân ở bên ngoài sinh lòng cảnh giác với chỗ này.    

 

Nếu đã vậy thì hắn cũng không cần tiếp tục chờ đợi, câu cá ở nơi này, con cá đã sợ, làm sao có thể câu được nữa, đây là thời điểm nên chủ động đánh ra.    

 

Trong lòng có quyết định, Dương Khai lại hỏi thăm về tình hình của Trương Nhược Tích, kể từ lần trước sau khi Huyết Yêu Động Thiên dị biến sụp đổ, hắn chưa từng gặp được Trương Nhược Tích một lần  

 

nào nữa.    

 

Hắn từ chỗ Cổ Phán biết được, sau khi Huyết Yêu Động Thiên sụp đổ, cao tầng của Lang Gia Phúc Địa dẫn theo một đám đệ tử trở lại tông môn, Trương Nhược Tích cũng đã bái nhập làm môn hạ của một vị Ngoại Môn trưởng lão, lúc này đang trong lúc khổ tu, chuẩn bị cho việc tấn thăng khai thiên trong tương lai.    

 

Biết được Nhược Tích bình yên, Dương Khai cũng yên tâm, trong Lang Gia Phúc Địa có Cổ Phán chiếu cố, Nhược Tích cũng sẽ không gặp phải ủy khuất gì.    

 

Lang Gia Phúc Địa dù sao cũng là một trong bảy mươi hai Phúc Địa, nội tình hùng hậu, Tổ Tiên của Nhược Tích lại là đệ tử của Lang Gia Phúc Địa, dù sao cũng có chút cảm tình với Lang Gia Phúc Địa, ở lại bên kia đối với nàng mà nói cũng là một sự lựa chọn tốt.    

 

Lại trò chuyện với Cổ Phán một hồi, sau đó nàng ta mới cáo từ rời đi.    

 

Nàng tham dự luận đạo đại hội này, cũng không phải là vì muốn cạnh tranh hạng nhất gì đó. Bởi vì Lang Gia Phúc Địa bên kia chỉ dẫn theo một mình nàng là khai thiên Lục Phẩm mà thôi, vì không có cách nào khác nên mới để cho nàng tham dự đại hội lần này, cũng thuận tiện mượn đại hội lần này để lịch luyện bản thân.  

 

Dương Khai cũng không giữ nàng lại, Cổ Phán muốn lịch luyện, dĩ nhiên là đi một thân một mình sẽ tốt hơn, hơn nữa nàng thân là đệ tử của Lang Gia Phúc Địa, thủ đoạn tu vi không tầm thường, trên Tội Tinh này, cho dù đụng phải địch nhân Lục Phẩm, có không đánh lại thì cũng có thể bỏ chạy, tính mạng không lo.    

 

Đưa nàng ra khỏi rừng rậm, Cổ Phán quay đầu nói: "Sư huynh không cần tiễn nữa!"    

 

Dương Khai gật đầu nói: "Vạn sự cẩn thận."    

 

Cổ Phán gật đầu một cái: "Sư huynh cũng vậy, tội nhân trên Tội Tinh này... Dù sao cũng đều là hạng người cùng hung cực ác, ai nấy đều có huyết án ngút trời, không nên quá mức tín nhiệm."    

 

Dương Khai biết nàng đang nhắc nhở mình cẩn thận Hôi Cốt, hắn cũng không tiện nói nhiều, chỉ mỉm cười nói: "Ta hiểu."    

eyJpdiI6IkxZYnNmV0hhYlFndEcyckN2eUoyd1E9PSIsInZhbHVlIjoiQ1ppV2RESmZSNFdBSk5KdFp2c2NuN3pQRndcL1BxdGxtc0JnVGlPN20yYVk4WGVadERYTHNVTEZpemJmVWI2NEYiLCJtYWMiOiI3MjljMTAwN2U3MmQ3MTE1NDllYTlmODJlZTEyZmY5ZWUwYTRiNTI0NjRkNmM0OTkyMGQwYWU4MGQzYWQ1NDFlIn0=
eyJpdiI6Ijl6MzE5a0tZbUt6a0U4Zkd0cmZvZXc9PSIsInZhbHVlIjoiS0VtTzhyWStObm9Gck5vVUlJTUhWcnUyQ3J4SzdPYllLenZ3OHZnUm5YeHg0bFBLZmR6aHhUXC9DdUdiZno2N1pPQWw1VytNblRTV3UyV1U0a1ZVSDl1Z1BJMHh4Snl5Zk1GWVVxOUl1WUxlUXo5WkJidkNoa0RrY0pWbzdXMjhndk9iSE5RUlN6WFVVYVY3bFc1Uk5YZ25Zcm1Nek42QmFtM3Roc2lTYXBWelhQTEJsXC9cL3g5SjFRejJmbHRyeHBRVjRWUEhQK3FSdGhic0FzeUszMEJKb0tIeTQwUGVUSGVuNG0yWnlBWGx4OEVoNGRvN0VBQTlwWUhFaUt6cTFhZjBJcXBTZDJhNDBPY3JsNWgxejhEcnVJXC96ZlY0N2gxSXpLY2xuOUNiSnlRWnpGOFd3UmcrWkZNWnd4QmNuek5UeTVqemdvMFZiaXdqYmJueXNnZG9weGp5UGVaYnFcL1kxUFpSdWdHTjNuZ2tuUUVETlFybXBGV1FrbHNKbG9PTHpZaUFpXC9OQnZNMWdYczlmOVhiVlQ0b3M0ak1MMDZkODlPczRMNWZ6dE01TW9JSVVHbEl5WXNKQk5IekZWalZrcGJTRlNqQjQwbkFRcUNPYmhoVkJneUFrVEliU3BEXC9PSjZodWpiZUVlT0lMWStYNHd5ZCtONFhPdUtDWHBhRnp4bjV6am8wRmpIdmlTOFwvdEVnZ0s2eTZhMG5JV1wvQVFRaitvK2NhbU51OGFDcXpjTVpOclFaMFBMYmRaZk5FRmNzNTZRMTQ0QVlsWUcweHhLVlpTVHNkUjkwaGZncmU4cWJEZ2UxM0Vob3R1QVFRek00Y1NBc1hQdVJQZTE4N09xeVJrTmN2VGpzNXdDZlorNnZGajdsS3R3NEtoeGtxYUpyaWwyY1hEbE9oNWtLMDQxeWNXSXdWS0N6MDdKY2IzWTQxMXBLcFQrTGFZc25Za3k2Y2llK3h0NVV3bjVlYkE3WkFLVU9QTkxyNVl2UlRJeHBMdVdPeU5lbWZ5ZmR4XC9kQ1NjY0E0MVZmVmI2a1V2Y3h6bERqZHo5eTFLTk9NMVhZd0NmUis5MnJCOVNvTVFjbklINE83QUZsdklNVTN5UWxEeGF4czlmVVRWbG5vMUNjYzlZM204XC9KeUVUaE5IVUp3MGxcL2U1M2lCUkhhUFJLVW1ITVliNWdLcnlqOWYyXC9TRlIzdHhFQ05sc1VKb20rd2d4ajN1R1lqdmlodzFhWVRJU041STFKVW5haTNKdkg5RjMzVXI4TDVQZ1FPdzRzc3NZenVtQ2kzczVydmM0dXJxK3loRDlvallXTnhBc2xwY0RtMzRRSVlNSzZMNGdCUW9iYkZwR3dcL2FtS1dMbnEzV0thZThkMStpSVFydjNIc1FvRmwxZVNuNm45ZytkZWdzTTUxVGtNR3F6eUduOHpnbnVnXC9XbG1FaHZYR1lyY2RNT1pGZzhRQkVYT2V3b0NDd2QyY0t0cEg2dUlBZ3ljOHYwNGdjWktheEZiRU9Ic3ZQWHBzbGlvTjFDdWg5UkQ3blJLUEpwaG5vUVhnejVEaHZ3SDc0dz09IiwibWFjIjoiNmYwYmIyNmI2MjUzMWJjZmJkYWU0YTY0NGRjNDQ4NjE3NmJlNWRjNzk1MzBhYTUzZjAzODRmZTNjOGMxMGVlZSJ9

"Tội Minh?" Dương Khai nhíu mày, nhất thời dâng lên sự hứng thú.

Ads
';
Advertisement
x