“Tôi chỉ cần đoán trong lòng là được, anh còn muốn nói ra làm gì?” Thu Lê trợn mắt nói, hai tay hơ trước đống củi.
“Để cho cô bớt sợ đó!”
“Tôi thấy anh còn sợ tôi hơn, đúng chứ?”
“Đâu, đâu có...” Đức Anh ấp úng: “Cô không cần lo, tôi tuyệt đối kín miệng”
Nhìn thái độ sợ hãi như lo bị giết người diệt khẩu của anh ta, Thu Lê bật cười: “Vậy anh nói xem đây là nhà gì?”
“Người vùng núi có tục hỏa táng người đã khuất. Khi người thân qua đời sẽ đưa xác tới đây để thầy phù thủy làm lễ trừ tà, lễ xong sẽ thiêu xác cùng với vật dụng tư trang do người thân chuẩn bị.” Nói tới đây, Đức Anh ngừng lại nghĩ ngợi, rồi chợt hai mắt sáng lên: "Cô nói xem, nơi này có thể có thứ gì đáng giá bị bỏ quên hay không, hai ta lục soát một chút mấy ngóc ngách kia, nói không chừng có thể tìm ra thứ gì quý giá cũng nên."
Săn lùng báu vật vốn là trò chơi yêu thích, lại ở chốn này lại càng thêm kích thích. Mặc dù không phải thực sự cần bất cứ món đồ nào nhưng Thu Lê vẫn gật đầu đồng ý, đơn giản là cô muốn giết thời gian, đồng thời tìm hiểu xem ngôi nhà này có gì.
Hai người vòng ra ngoài sân tìm một vòng, ngoại trừ mấy bát hương đất nung và tro củi linh tinh ra, cả sân chỉ toàn cỏ dại, đừng nói là bảo bối, ngay cả một mẩu bạc cũng không có. Hai người đi vòng qua hông nhà ra phía sau liền thấy khung cảnh có chút khác lạ.
Có một dãy bậc thang bằng đá dẫn xuống cái ao cạn rất lớn. Dựa vào ánh trăng có thể nhìn rõ những phù điêu khắc trên bậc thang đó là biểu
tượng của mười cánh cửa địa ngục. Giữa ao là một giàn tế bằng đá. Trên giàn
tế có duy nhất một quả trứng bằng đá đen nhẵn bóng. Bờ ao cao chừng ba mét, bao quanh bằng đá có màu trắng bạc, bóng lấp lánh.
"Lạ nhỉ, sao ở đây lại có phong tục này?” Đức Anh lẩm bẩm.
“Phong tục gì?”
Đức Anh cười toe toét: “Nghèo quá không có trứng, mỗi lần cúng cơm đều chung một quả trứng giả bằng đá.”
Đương nhiên Thu Lê không hoàn toàn tin vào suy đoán của anh ta, cô từ từ tiến lại dàn tế, mỗi bước chân, cảm giác hồi hộp lại dâng lên cao, giống như trái tim cũng sắp vọt ra khỏi cổ.
“Ê, tôi cảm thấy hơi quỷ dị, hay là chúng ta quay ra đi.” Đức Anh đề phòng lùi lại. Anh ta cảm thấy có chút không thích hợp. Một khi cảm giác này xuất hiện, liền dễ dàng nghi thần nghi quỷ, bóng ma tâm lý sẽ mỗi lúc một lón.
"Khoan đã." Đức Anh thấy Thu Lê chẳng những không quay lại, còn vươn tay muốn cầm quả trứng lên liền hoảng hốt. "Chúng ta quay lại đi, quay lại chỗ đống lửa, có lửa sẽ không..."
Nhưng Đức Anh chưa nói hết câu thì đã thực sự xảy ra chuyện.
Vào khoảnh khắc Thu Lê cầm quả trứng đen bóng đó lên, hàng trăm cánh cửa ở vách đá bờ ao bị mở, có một cơ quan nào đó đẩy những chiếc quan tài gỗ đen trôi ra ngoài phiêu phiêu bay lượn tạo thành một trận pháp phức tạp.
Gió mỗi lúc một lớn, lẫn trong đó còn có cả tiếng gầm rú tuyệt vọng của những linh hồn tội lỗi.
Trong lòng Đức Anh đang gào khóc, anh ta sởn tóc gáy, la lên một tiếng rồi xoay người chạy lên trên bờ ao. Anh ta rất muốn chạy khỏi chỗ này nhưng Thu Lê vẫn còn dưới đó. Gió lạnh thổi vù vù, chân cũng muốn mềm, sắc mặt
khiếp sợ, nếu không phải vì cố chống đỡ, dựa vào tiếng gầm rú kia thôi anh ta cũng đã ngất vì vỡ mật rồi.
Cảnh tượng thập phần quỷ dị.
Vòng xoáy màu đen xuất hiện phía trên giàn tế, mang theo hơi thở từ địa ngục, mỗi lúc một lớn cuốn tất cả vào bên trong.
"Thu Lê! Đi mau, gặp quỷ rồi!" Đức Anh gào lên, đến khàn cả cổ mà cô vẫn chẳng hề nghe thấy.
Loáng một cái, không gian yên tĩnh trở lại, chỉ là người cũng đã biến mất. Đức Anh ngơ ngác ngồi bệt xuống đất. Đó có phải là thông đạo trong
truyền thuyết?
Mẹ nó, mọi kiến thức khoa học anh ta có đều đã bị bác bỏ sạch sẽ bởi chuyến đi này mất rồi.
Thu Lê bị đánh tỉnh.
Chiếc cổ mỏng manh của nàng bị một bàn tay to lớn cứng như gọng kìm bóp chặt, không khí ngày càng loãng đi, gần như sắp bị ngạt thở.
Trong tiềm thức Thu Lê rất muốn vung tay để chống cự, nhưng cơ thể nàng đang trống rỗng vô lực, không còn chút sức chống trả nào. Nàng kinh
hoàng mở mắt ra.
Khi trông rõ người đàn ông anh tuấn ở đối diện liền vui sướng cười, nhưng một giây sau nụ cười đã trở nên cứng đờ.
Tình huống quái quỷ gì đây?
Đôi mắt hẹp dài đỏ hoe ngập tràn sự tức giận không chứa bất cứ chút tình cảm nào đang nhìn nàng. Còn tăng lực tại bàn tay... Đây là muốn hạ
sát?
"Không liều chết đánh trả nữa à?” Người đàn ông cong miệng mỉa mai: "Con gái nuôi của nhà họ Nguyễn quả nhiên rất giỏi. Muốn dùng loại thủ đoạn hèn hạ này để chim sẻ hóa phượng hoàng hay sao?”
Đầu óc trì trệ của Thu Lê không hiểu ý nghĩa lời nói của anh ấy, tròn mắt muốn phản bác.
nàng.
Nhưng giây tiếp theo, ký ức giống như thủy triều đột nhiên đổ vào đầu
Thì ra nàng đã trở lại thế giới trước kia, ở chính cái nơi mà nàng không muốn quay lại nhất, nơi mà Thập Luân Vương đã khiến trái tim nàng bị tổn thương sâu sắc.
Người đàn ông trước mặt là quốc vương của Ly quốc, kẻ không có trái tim. Sau khi thống nhất giang sơn, các đại thần luôn tìm cách nhét con gái mình vào hậu cung để củng cố quyền lực. Nhà họ Nguyễn không có con gái, Nguyễn Thái Long liền kiếm về một cô con gái nuôi và dùng hạ sách đẩy lên giường của Luân Vương, thành công làm phi. Chỉ là, trong lòng Luân Vương lại yêu thích một cô gái khác, vì để bảo vệ người trong lòng liền đưa Thu Lê ra làm con chim đầu đàn mặc cho hậu cung xâu xé.
Cẩu huyết nhất chính là cô gái trong lòng Luân Vương lại là con riêng của Nguyễn Thái Long. Sau khi nhận tổ quy tông đã đường hoàng tiến cung, trà đạp Thu Lê đến chết cùng đứa con chưa chào đời.
Tình huống lúc này chính là lúc Thu Lê bị Nguyễn Thái Long đưa lên giường của Luân Vương.
[Nếu đã trở lại, cô sẽ báo thù, cho bản thân và cả đứa con chưa chào đời. Bạch Khổng Tước, mày nói chờ tao ở cánh cửa Luân Hồi là ý chỉ trận pháp đó sao? Thích chơi trò ú tim chứ gì? Tao sẽ chơi đến cùng.] Ánh mắt Thu Lê bỗng trở nên ngoan lệ. Nàng nhìn người đàn ông trước mặt, thấy trên trán hắn cũng đang phủ một lớp mồ hôi.
Cũng bị hạ dược hay sao?
Nàng mỉm cười vươn tay ôm lấy cổ người đàn ông, ngón tay mềm mại cọ qua yết hầu, di chuyển lên gò má, chạm vào mí mắt hắn.
Luân Vương nheo mắt lại. Hiển nhiên lực tay đã bị thả lỏng, hơi thở dồn dập.
Trong nháy mắt, rõ ràng hắn đã cảm thấy cô gái này giống như đã thay đổi thành một người khác.Từ phản ứng hoảng loạn và sợ hãi thành biểu cảm tự nhiên, toàn bộ cơ thể nàng cũng đã thay đổi từ tư thế kịch liệt phản kháng ban đầu sang tư thế phục tùng chủ động gần gũi.
Ngay cả vẻ ngoài ngây thơ cũng đã trở nên quyến rũ một cách khó tå.
Bàn tay hắn buông cổ nàng ra, lạnh giọng hỏi: “Muốn gì?”
Dáng vẻ này chính là liều thuốc chí mạng đối với đàn ông. Trên cơ thể nàng tỏa ra hương thơm hấp dẫn, Luân Vương ghé mũi vào bên má nàng khịt mũi ngửi: “Thật thơm!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất