Không biết qua bao lâu, Quang Thẩm ngỡ như bản thân sắp không thể chịu đựng được nữa thì bỗng nhiên mọi đau đớn đều đột nhiên biến mất, giống như chuyện anh vừa mới trải qua khi nãy chỉ là một ảo giác, không có thật.
Anh chống tay ngồi dậy, nhìn ra ánh nắng rực rỡ bên ngoài khẽ thở dài. Chẳng biết hiện tại bản thân nên vui hay nên buồn. Chuyển Luân Vương chuyển thế, vì bị hãm hại mà tách ra làm hai phần. Quang Thẩm là bản thể xác thịt còn Tuấn Hùng là Hồn thể mang theo sức mạnh của bậc vương giả địa ngục.
Vết thương trên bàn tay vẫn chưa biến mất, vệt da bị cháy đen như sét đánh vẫn lởn vởn khói đen bay lên. Ánh mắt Quang Thẩm tối đi nhìn về phía bộ quần áo sơ sinh kia, có lẽ kẻ yểm bùa cũng không nghĩ rằng, Chuyển Luân Vương còn một phần bản thể khác? Nhưng chẳng lẽ Tuấn Hùng lại cũng không biết điều này? Chẳng lẽ anh cũng thực sự cho rằng bọn họ chỉ là anh em song sinh thông thường?
Nghe tiếng động từ bên ngoài cổng, Quang Thẩm đứng lên khỏi giường nhìn chiếc ô tô đang từ từ tiến vào. Bàn tay anh nằm lại thật chặt, như đang cố gắng kìm hãm lại sự cuồng nộ bên trong. Cuối cùng, khóe môi anh cong lên nở cười nguy hiểm, xoay người quay lại bỏ bộ đồ sơ sinh kia vào cái cặp tài liệu rồi đi xuống phòng khách ngồi chờ ở đó.
Ông bà Vương vừa vào nhà nhìn thấy Quang Thẩm im lặng ngồi ở trên ghế sô pha đã bị dọa cho một trận hoảng hồn.
“Con ngồi đây sao không lên tiếng? Con về từ bao giờ vậy? Công việc... ừm nếu không bận thì ở nhà mẹ nấu cơm ăn nhé!” Bà Vương mừng rỡ đi tới
nắm tay Quang Thẩm ân cần hỏi.
Anh nhìn vào sâu trong cặp mắt của bà Vương, chỉ thấy trong đó là một tình yêu tha thiết dành cho anh, không phải là giả. Càng vậy, trái tim Quang Thẩm lại càng cảm thấy đau đớn.
“Bao năm nay cha mẹ vẫn kiên trì đi tìm kiếm Tuấn Hùng, con có thông tin về anh ấy rồi.” Quang Thẩm nhẹ giọng nói.
Đáp lại anh chỉ có sự ngỡ ngàng đến câm nín của cặp vợ chồng già. Ông Vương run rẩy ngồi xuống ghế, tay cầm ấm trà lạnh lẽo rót ra chén, nước trà vẩy khắp mặt bàn. Bà Vương mở lớn mắt, trân trối nhìn Quang Thẩm.
“Chính xác là có thông tin về cái chết của anh ấy.”
“Anh ấy bị kẻ bắt cóc như lời cha mẹ nói đó đưa tới trại trẻ mồ côi, từ đó vất vả lớn lên, lập nghiệp rồi bị sát hạt cách đây ba năm...” Giọng anh bình tĩnh như đang thuật lại câu chuyện kể về cuộc đời của một người hoàn toàn xa lạ.
“Có... có... có chuyện đó sao?” Ông Vương cố gắng lắm mới hỏi được một câu.
Đương nhiên không phải họ sợ hãi khi biết tin Tuấn Hùng đã mất, điều khiến họ sợ hãi chính là người mà bao năm qua họ đã cố quên đi, vậy mà hôm nay lại được chính con trai mình nhắc đến.
“Cha mẹ đừng quá đau lòng” Quang Thẩm thở dài: “Dù sao cũng không sống cùng, tình cảm tất nhiên chả có.”
Anh đứng dậy, nhìn họ khẽ thở dài sau đó đi vội ra cửa. Ranh giới giữa sự thật và gải dối đôi khi cực kỳ mong manh, chỉ cách nhau một tầng giấy mỏng. Xóa bỏ nó đi hay giữ lại để bảo tồn một góc nhỏ trong tim chính là lựa chọn của mỗi người. Quang Thẩm thực sự không muốn sự thật tàn nhẫn kia bị phơi bày vào lúc này.
“Cốc! Cốc! Cốc!” Tiếng gõ cửa đều đặn vang lên. Quang Thẩm ngước ánh mắt đục ngầu ra khỏi khuỷu tay nhìn lên.
Đứng ngay bên cạnh khung cửa đang mở là người phụ nữ với mái tóc nâu xoăn nhẹ đang chăm chú nhìn. Bộ quần áo màu ghi cô mặc trên người càng toát lên vẻ lạnh lùng xa cách làm tim anh quặn lên từng cơn đau đón.
Cứ thế bốn mắt nhìn nhau.
“Anh không ổn?” Thu Lê cau mày hỏi. Bộ dáng mất hết sức sống này của Quang Thẩm cô chưa từng gặp bao giờ.
“Một chút thôi!” Anh ngồi thẳng người dậy, dùng đôi tay cào lại mái tóc rối, chỉnh cà vạt trong nháy mắt lại trở về dáng vẻ thong dong bình thường. Em ổn rồi mà, không có anh vẫn có thể ngủ tốt!”
Vừa nói Quang Thẩm vừa đưa ánh mắt dò xét nhìn ra bốn xung quanh, Tuấn Hùng không đến.
Thu Lê chậm rãi bước vào đi tới trước bàn làm việc dừng lại, sau đó xoay chân bước sang bàn nước ngồi xuống liếc mắt nhìn Quang Thẩm ý bảo anh mau đi tới đây.
“Nói cho em nghe về Tuấn Hùng!” Cô ngồi vắt chéo chân, dựa lưng vào ghế, tư thế ngông nghênh bất cần.
“Những gì anh biết là những thứ em đã biết, có khi em còn nhiều hơn!” Quang Thẩm trả lời nước đôi. “Hắn là hai người đãn gặp nhau, là người lần trước em kể phải không?”
Thu Lê nhướng mày không trả lời mà đưa ra câu hỏi khác: “Ông Vĩnh có liên quan gì đến Tuấn Hùng không?”
“Là sếp của anh ấy còn gì!” Quang Thẩm rót một chén trà đưa tới trước mặt cô. “Hay em muốn hỏi nguyên nhân ông ta từ trần?”
Thu Lê nhận chén trà, nhấp một ngụm, vị mặn chát nơi đầu lưỡi nhanh
chóng trôi vào họng, tiếp đó hương vị thơm ngọt râm ran lan ra khắp khoang
miệng, cảm giác thực khoan khoái vô cùng. Cô nhìn anh thở dài: “Kẻ có thể
“Em muốn tới gặp vợ của ông ta.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất