"A!!!"
Trong bóng đêm tĩnh lặng, tiếng thét thất thanh đột ngột vang lên trên đỉnh đồi càng trở nên rõ ràng gấp bội.
Bóng dáng cao lớn của người đàn ông giống như bức tượng, gió lồng lộng thổi căng chiếc áo sơ mi kêu phần phật. Cặp mắt đỏ lòm của anh híp lại nhìn về phía thuộc hạ của mình, nhếch môi cười nửa miệng.
ra.
m thanh khi nãy chính là do kẻ đang bị trấn áp nằm trên mặt đất kia tạo
“Tuấn Hùng, mày không sợ sao?”
“Sợ? Ông thử nói xem tôi nên sợ cái gì?” Tuấn Hùng nhẹ cười, hơi lạnh men theo ngữ điệu của anh tiếp tục rót vào tai đối phương: “Nói xem nào?”
Cái mà con người sợ nhất chính là cái ch.ế.t. Mà anh thì đã chẳng còn sống, thế còn sợ điều gì nữa?
“Bắt giữ linh hồn trái quy định!” Ông Vĩnh há miệng cười mỉa mai: Không được siêu sinh!”
“Ha ha ha!!!” Tuấn Hùng trào phúng cười: “Ông bán mạng cho nó lâu như vậy mà không biết tôi thực sự là ai hay sao?”
Uy áp tỏa ra vô hình đè lên linh hồn của đối phương.
“Đừng tưởng là lệ quỷ mà tao sợ, tao không sợ!” Ông ta gào to lên như cố ý lấn át đi nỗi sợ ở đáy lòng mình.
“Được, lệ quỷ thì lệ quỷ!” Tuấn Hùng cười nguy hiểm, nói tiếp: “Thân là một lệ quỷ, quyền hạn so với Diêm Vương chắc chắn không thể bằng. Nhưng
nhân gian có quy định của nhân gian, địa ngục có quy tắc của địa ngục. Để chào đón ông tới với thiên đường sau khi ch.ế.t tôi đã sắp xếp mọi chuyện giúp ông rồi. Nói chung so với những gì ông và nó đã làm với tôi năm xưa thì vẫn còn kém rất nhiều.”
“Nói đi, mày muốn gì?” Ông Vĩnh thoáng qua tia sợ hãi hỏi.
“Kẻ dùng tôi để luyện quỷ hồn là ai? Mục đích là gì?” Tuấn Hùng dứt
khoát nói.
“Tao chỉ làm theo chỉ đạo, chưa từng rõ mặt của ngài ấy, càng không biết gì hết!” Ông ta run giọng đáp lời.
Tuấn Hùng nhếch miệng cười lạnh, vẫy tay, hai bóng đen lập tức bắt lấy ông ta như túm con gà xách lên khỏi mặt đất toan đưa đi. Thấy tình huống thực sự nguy hiểm, ông Vĩnh mới gào lên: “Vợ tôi, vợ tôi, nó biết người đó... Tôi đã nói rồi, tôi không biết gì khác nữa, cậu phải tin tôi. Ngài ấy rất mạnh, rất đáng sợ, dù sao thì số mệnh của cậu cũng định sẵn là yểu mệnh...”
“Vậy à, kỳ thực cũng không cần ông lo cho tôi!” Anh bĩu môi nói với thuộc hạ: “Đưa tới chỗ anh cả, truyền lời nhờ các anh chăm sóc gã thật chu đáo, khi hết kỳ hạn mới đưa về chỗ ta.”
Hai bóng đen củi người kính cẩn nhận lệnh: “Rõ thưa Chuyển Luân Vương!”
Ông Vĩnh nghe xong tên hiệu của Tuấn Hùng lập tức sợ ngây người, ngay sau đó bỗng vùng vẫy kêu la thảm thiết nhưng chẳng còn kịp. Cửa ngục mở ra, mọi tạp âm đều biến mất.
Trên đỉnh đồi chỉ còn lại tiếng thì thầm lẫn trong tiếng gió: “Luyện hóa quỷ hồn chính là không muốn ta được siêu sinh? Quỷ hồn bị luyện hóa không thể đầu thai chuyển kiếp, chừng nào oán khí tiêu trừ sẽ tự khắc tan biến. Loại tà pháp độc ác như thế này các người cũng có thể nghĩ ra? Đúng là không đáng được tha thứ!”
Tiếng cười lạnh lẽo vang lên, vạn vật xung quanh đó đều run rẩy.
“Còn dám có ý định động tới người phụ nữ của ta, thật tò mò muốn biết ngươi là ai!”
Bóng dáng anh thoắt ẩn thoắt hiện, loáng một cái đã trở về, lúc này Thu Lê vẫn còn đang say giấc nồng, cũng không hề hay biết thế giới ngoài kia đang từng bước biến đổi nghiêng trời lệch đất.
Quang Thẩm ngồi ngây người trong căn phòng riêng của mình ở nhà cũ. Hôm nay anh vừa trở về, nghe theo lời căn dặn của ông Vĩnh tới thăm cha mẹ một chút.
Ông bà Vương đi lễ chùa chưa có trở lại. Quang Thẩm vừa nhân cơ hội lục tìm tủ đồ cá nhân của họ. Chính là không nhìn thì thôi, cũng như nhiều chuyện, không biết sẽ tự lừa mình dối người mà bỏ qua, nhưng một khi đã để ý, sẽ luôn canh cánh trong lòng.
Quang Thẩm mờ mịt chẳng biết nên tin ai.
Cha mẹ nói họ vẫn luôn nhớ mong Tuấn Hùng, cầu mong một phép nhiệm màu xảy ra để đón con trai trở lại. Tư rằm mùng một chưa có tháng nào bỏ lễ... Vậy mà, thứ Quang Thẩm thấy trong tủ lại là bộ quần áo sơ sinh của Tuấn Hùng bị dán bùa vàng. thanh gỗ phù khắc tên và bùa đều vẽ bằng máu, hiển nhiên không phải chuyện tốt lành gì.
Chẳng phải Tuấn Hùng cũng đều do bọn họ sinh ra hay sao, cớ gì lại nhẫn tâm làm chuyện đó?
Và để đổi lại lợi ích gì?
Chả nhẽ đúng như Tuấn Hùng nói, là ông bà Vương đã chính tay hại con trai mình. Vậy ngần ấy năm anh khổ sở sống trong trại trẻ mồ côi, họ đều biết
và còn âm thầm lên kế hoạch tàn ác khác.
Lòng người độc ác đến thế là cùng!
Loại cha mẹ này xuống địa ngục cũng không có chốn dung thân.
tường ôm tay nằm cuộn tròn trên giường.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất