Đám tang của ông Vĩnh được tổ chức ngay tại nhà riêng. Lúc Thu Lê và Quang Thẩm tới vào giữa chiều, còn chưa có mấy người.
Vài người mặc vest đen thấy người đến là Thu Lê lập tức tỏ ra cung kính cúi thấp người chào và đưa vào bên trong. Bầu không khí lạnh lẽo ngập tràn khói hương khiến ai nấy đều không tự chủ mà giữ im lặng. Ban tang lễ là mấy người cán bộ phường và tổ dân phố đang làm các thủ tục cần thiết. Giọng truyền cảm của người đọc cáo phó vang lên càng khiến cho ngôi nhà thêm u ám lạ thường.
Ông Vĩnh tuy là một người đàn ông giàu có nhưng lại chẳng có lấy một người thân, ngay cả vợ con cũng không thấy ai. Lễ viếng lèo tèo vẻn vẹn vài người.
Hai người Quang Thẩm vừa lên hương xong ra bàn nước kế bên nhang án ở ngoài khoảng sân trước cửa nhà ngồi thì có một đám người tự xưng là thân nhân của ông Vĩnh khóc lóc chạy thẳng vào trong nhà ôm lấy quan tài vật vã than. Tiếng khóc lóc giả tạo ngày một nhiều hơn. Tầm ba mươi phút sau, người đến viếng, đến thắp hương cho ông Vĩnh mới đông hơn, nhưng có mấy ai thật lòng tiếc thương cho ông ta đây?
Thu Lê nghĩ một chút đã thấy phiền não, cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông ở trên di ảnh hỏi Quang Thẩm:
“Đây là ông ta sao?”
Ánh mắt Quang Thẩm cũng nhìn chằm chằm lên đó rồi thấp giọng đáp:
"Ù!”
Anh không thể nào nói rõ cảm xúc hiện tại trong lòng là gì, nước mắt cứ tự động chảy ra. Rồi Quang Thẩm chợt hoảng hốt nhận thấy dường như đây
là cảm xúc của Tuấn Hùng. Anh vội đưa mắt tìm kiếm anh trai của mình, lòng
bất an liên tục nhầm gọi.
Nhưng hồi đáp lại anh chỉ là sự im lặng đến đáng sợ.
“Tránh đường... Tránh đường” Bỗng dưng phía ngoài cổng vang lên một trận ồn ào, tiếp đó là tiếng gào khóc thảm thương của một người phụ nữ lớn tuổi. Bà ta đi sau hai gã đàn ông vẻ mặt hung dữ, thô bạo xô đẩy đám người đang đứng viếng dạt ra, ầm ĩ xông vào.
Mọi người đều đứng nép sang hai bên sợ hãi nhường đường.
Thu Lê tròn mắt kinh ngạc, vội hỏi Quang Thẩm: “Là vợ ông ta phải
không?”
“Ừ!” Lại là một tiếng đáp cụt lủn.
Người đàn bà đó có một vẻ giả tạo rất dễ nhận biết, nhưng quan trọng là cảm giác của bà ta tạo ra cho người đối diện. Nó lạnh lẽo tựa như nửa đêm đi vào nghĩa địa. Bà ta ở bên linh cữu lầm bẩm một hồi, sau đó mới lau nước mắt đi ra ngoài.
Lúc này Thu Lê mới có cơ hội quan sát bà ta kỹ một chút.
Đó là một người đàn bà thấp béo, có nước da rất trắng, môi đỏ chót, tóc búi sau đầu. Bà ta mặc bộ váy đen, lạnh lùng đi đến chỗ Quang Thẩm và Thu
Lê, ánh mắt u ám như nhìn kẻ thù.
“Ôi chao, ông nhà tôi vinh dự quá, được hẳn người của nhà họ Vương đến phúng viếng.” Bà ta lớn tiếng, giọng mỉa mai.
“Tôi có mặt ở đây không đại diện cho bất cứ dòng họ nào.” Quang Thẩm nghiêm giọng đáp.
“Vậy cậu Vương cứ từ từ ngồi chơi uống nước nhé!” Nói xong bà ta nhìn sang Thu Lê làm cô ớn lạnh toàn thân, tựa như chợt sinh ra loại cảm giác bị loài bò sát nhớp nháp ghê tởm nào đó đánh dấu con mồi.
rồi.
Trên đường trở về, hai người đã duy trì trạng thái im lặng khá lâu
“Anh đã biết điều gì sao?”
Quang Thẩm vẫn thầm lặng đánh lái.
“Dừng xe!” Thu Lê nghiêm giọng lặp lại: “Tôi nói dừng xe!”
“Két...” Tiếng bánh xe ma sát với mặt đường vang lên tiếng kêu chói tai.
Thu Lê mở cửa bước xuống xe. Cô bước lên vỉa hè, ánh nắng vàng xế chiều chiếu lên khiến cảm giác lạnh lẽo kia tan đi ít nhiều.
“Em không rõ anh đang bất mãn điều gì. Anh về trước đi.” Cô đi nhanh như sợ anh sẽ đuổi, chỗ này cũng không xa nhà nên Thu Lê muốn đi bộ về nhà.
Quang Thẩm nằm chặt vô lăng dõi theo bóng lưng của Thu Lê đi xa dần, anh nheo mắt lại, đặt lên chiếc nhẫn trên ngón áp út một nụ hôn. Khóe môi chợt cong lộ ra nụ cười thật đáng sợ.
Anh vươn tay lấy tập tài liệu ở hốc xe bên cạnh mở ra xem. Tiếng cười khục khục chốc chốc lại vọng ra bên ngoài cùng lời tắm tắc như tự khen chính mình.
Thu Lê về đến nhà mệt mỏi nằm ườn ra ghế sô pha, ông Khánh đi công tác hai ngày sau mới về. Căn nhà trống vắng hiu quạnh làm cô thở dài. Cảm giác buồn bã giống như được nhân lên gấp bội. Biểu hiện kỳ lạ của Quang Thẩm thực sự khiến cô rất đắn đo.
“Tuấn Hùng, anh có ở đây không?” Cô thử gọi.
Vừa dứt lời thì cái bóng của anh cũng xuất hiện, mới đầu chỉ là một làn khói đen mờ ảo, sau mới dần dần hiện rõ đường nét. Anh đứng trước mặt cô lạnh lùng chất vấn: “Nó lạnh nhạt nên em cảm thấy ấm ức à?”
“Lại thêm cả anh nữa!” Thu Lê thở dài: “Em còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.”
“Anh đang nói về vấn đề em cảm thấy ấm ức khi Quang Thẩm nó lạnh nhạt với em. Đừng có lảng tránh!” Tuấn Hùng xông tới giữ lấy bả vai cô lắc mạnh.
“Vâng, có một chút, như thế thì đã sao chứ?” Cô ngẩng đầu cau mày
nhìn anh.
Vụt một cái Tuấn Hùng bắt lấy cằm cô bóp mạnh, cơ thể lạnh băng đè xuống, rít lên: “Em đã có tình cảm với nó?”
Phản ứng của Tuấn Hùng làm Thu Lê chợt hoang mang, cô muốn giải thích nhưng đôi môi đã bị người đàn ông này áp xuống, thô bạo hôn.
Đôi môi anh mạnh mẽ và thành thục mang theo sự giận dữ hòa cùng cái lạnh giống như vụn băng chà xát lên đôi môi mềm, khiến cô run rẩy y hệt cảm giác có dòng điện vừa chạy qua cơ thể.
Họng Tuấn Hùng phát ra tiếng gầm gừ giận dữ chẳng khác gì dã thú đang nổi điên. Anh ra sức cạy mở hàm răng của cô xông vào công phá bên trong khoang miệng. Hơi thở mát lạnh như kem của người đàn ông tràn vào, cuốn lấy cái lưỡi nóng rực cuộn lên cuộn xuống rồi xoay vòng.
Chỉ là lần này không có dịu dàng như bao lần khác, lưỡi của anh dùng
sức dây dưa quấn chặt lấy lưỡi cô hút mạnh sang miệng mình, làm cô muốn trốn tránh cũng không thể. Sau vài lần tay chân cố vùng vẫy nhưng chẳng thể thoát nổi, Thu Lê cũng đành mặc anh muốn làm gì thì làm. Du sao cũng chỉ là một nụ hôn, chả cần phân định thẳng thua làm gì.
Cô vô lực bị anh áp chặt xuống mặt ghế sô pha, đôi tay của người đàn ông luồn vào mái tóc của cô giữ lấy, giống như con ác thủ đang giữ chặt con môi.
Anh hôn đến khi Thu Lê không còn khái niệm về thời gian nữa mới chậm rãi nhả môi cô ra, từ từ kéo dài khoảng cách giữa hai gương mặt. Thu Lê tưởng như anh đã hết giận, nhoẻn miệng cười, đưa tay lên véo cái má của anh.
Cơ mà cô đã nhầm.
Trong chớp mắt quần áo trên người Thu Lê đã bị cởi ra bằng tốc độ nhanh chóng mặt. Bầu ngực trắng mịn, mềm mại vươn cao khiêu khích con dã thú đói khát bên cạnh. Đôi môi lạnh không chần chừ đáp xuống ngậm vào miệng, tàn nhẫn cắn và day lưu lại vô số dấu vết ban đỏ, đánh dấu chủ quyền.
Bàn tay theo thói quen xấu xa véo nhẹ nụ hoa nhỏ của bên còn lại. Người phụ nữ quyến rũ này, mỗi một tấc da thịt đều là của anh, thuộc về riêng mình anh.
Em chỉ thuộc về một mình tôi
Cứ nghĩ đến việc thời gian trước Thu Lê từng tiếp xúc thân mật với mình thông qua cơ thể của Quang Thẩm, Tuấn Hùng lại buồn bực muốn nổi điên. Anh còn nghĩ có thể vì chuyện đó mà cô đã phát sinh tình cảm với em trai... anh thực sự sắp bốc hỏa rồi.
Rõ là tự làm tự chịu.
Vô cùng bực bội.
Vì thế lúc này đây, anh đang ngang ngược không ngừng ngấu nghiến
trên làn da trắng mịn ấy, khiến mỗi một tấc da thịt đều nổi lên từng vết ban
đậm nhạt giống như đóa hồng mai đương vào mùa nở rộ.
"Au!" Đột nhiên Thu Lê bị anh cắn mạnh vào cổ khẽ kêu lên, dòng máu ấm lập tức chảy ra, tiếng mút, liếm láp, tiếng nuốt vang lên rõ mồn một. Cô cảm giác như sự sống của mình đang bị rút cạn dần.
Chẳng lẽ là Tuấn Hùng muốn mang cô đi cùng?
Cặp mắt đang nhằm chặt của cô mơ màng mở ra rồi lại chậm rãi khép
hò.
Vào giờ khắc này, bỗng nhiên Thu Lê cảm thấy thản nhiên đến lạ. Cánh tay nâng lên ôm lấy bờ vai người đàn ông, cơ thể bị đè chặt hơi cử động. Tuấn Hùng chợt ngừng lại động tác, lưỡi anh vươn ra rà nhẹ lên vết cắn, cảm giác đau buốt của Thu Lê lập tức biến mất.
Thu Lê hé mắt nhìn, cặp mắt đỏ rực cũng đang quan sát cô.
"Anh phát điên vì em, mất lý trí cũng chỉ vì em." Tuấn Hùng khàn giọng gầm gừ như đang phải cố gắng kìm nén lắm.
“Đừng vì vài lần tiếp xúc thân mật với nó mà nảy sinh suy nghĩ khác, tất cả đều chỉ có anh mà thôi, trước sau cũng chỉ có anh, duy nhất anh, em hiểu chưa?” Giọng nói đầy bá đạo vang lên, không để cho Thu Lê có cơ hội phản bác, bàn tay anh đã đưa xuống bóp mạnh vào cái mông căng tròn.
"Hùng! Anh bình tĩnh đã. Anh luôn biết ngoài anh ra em không có người đàn ông nào khác, với Quang Thẩm cũng vậy mà thôi. Kỳ thật, em có dây dưa với anh ta cũng là do anh, chứ đâu liên quan đến em. Anh tức giận cái gì!" Ngữ điệu Thu Lê đã có đôi chút tức giận, vừa nói cô vừa trừng mắt nhìn Tuấn Hùng, bàn tay chống lấy ngực anh muốn duy trì một khoảng cách mặt đối mặt.
"Em đã thể hiện là em ấm ức vì nó tỏ ra lạnh nhạt với em!” Tuấn Hùng quát lên, lực tay thêm mạnh.
Rõ ràng vì chuyện mượn cơ thể lúc trước mà trong lòng anh thật sự rất khó chịu. Vấn đề này chả khác gì vết thương trong lòng không thể chữa lành, lâu lâu cứ trái gió trở trời lại lên cơn đau hành hạ.
Mà anh nói cũng không sai, đúng là thái độ lạnh nhạt đó của Quang Thẩm đã làm cho Thu Lê cảm thấy hụt hững, có chút không quen. Nhưng cô cũng chẳng thể nói rõ được cảm giác của mình là gì, chỉ là một thói quen chợt thay đổi mà thôi, hay do loại tình ý nào... nói chung, hiện tại cũng đang
khiến cô có chút ngỡ ngàng.
Tuy nhiên để Tuấn Hùng phải lên cơn ghen như thế này, có phải là hơi vô lý không?
Suy nghĩ của Thu Lê đi một vòng rồi lại trở về đặt trên cặp mắt đỏ rực kia: “Em chỉ coi anh ấy như một người thân.”
"Em... em xem nó như là người thân?" Hai tiếng người thân được Tuấn Hùng nhấn mạnh, âm thanh đó rít qua kẽ răng khiến Thu Lê rựng cả tóc gáy.
Anh ôm cô lên vào một cái đã tới phòng ngủ, ném mạnh xuống giường. Thu Lê choáng váng đơ cả người quên luôn phản ứng.
Cô ngơ ngác nhìn người đàn ông đứng ở mép giường, chiếc lưỡi hồng nhạt của anh vươn ra liếm khóe môi còn vương vệt máu loãng, ánh mắt nguy hiểm nheo lại nhìn xuống cô.
Sự cuồng nộ chẳng chút nào che giấu nơi ánh mắt ấy khiến Thu Lê cảm thấy sợ hãi, cô chống tay, đẩy chân cố lùi ra xa nhưng lại phát hiện mình không thể di chuyển dù chỉ một chút.
Cơ thể Thu Lê tựa như bị mất khống chế, không có nghe theo sự điều khiển của cô, làm cô hết cách trốn thoát, chỉ có thể run rẩy nhìn lệ quỷ đang chậm rãi cúi người từng chút áp sát.
Một cánh tay anh chống xuống bên tai cô, tay còn lại giữ lấy chiếc eo tinh tế, hai gối quỳ tạo thành cái lồng giam người phụ nữ của mình chặt chẽ.
"Nói xem, em có chút tình cảm nào với nó không?" Ánh mắt anh y hệt hai ngọn đuốc bừng bừng sáng nhìn cô, tựa như chỉ cần cô nói sai một từ sẽ phóng hỏa thiêu rụi mọi thứ.
Thu Lê cắn môi, mắt long lanh ngập nước. Cô ấm ức đến nỗi muốn khóc thật to nhưng kìm nén lại không thèm tỏ ra yếu đuối trước cơn thịnh nộ
này.
Tiếc là Thu Lê càng như thế, Tuấn Hùng càng giận, giận quá mất khôn lại chẳng hề hay biết.
Bởi trong mắt anh, cái bộ dáng này của cô chính là có tật giật mình.
Cứ nghĩ đến người vợ anh trăm cay nghìn đẳng chịu đựng mọi sự tra tấn để được trở về bên cạnh, lại âm thầm phát sinh tình cảm với em trai song sinh của mình, mà kẻ đầu sỏ dùng thân xác của em trai để sớm được gặp cô lại là chính mình... Tuấn Hùng cứ nhớ đến, lại ân hận muốn đập đầu ch.ế.t thêm lần nữa.
Nhìn cô chật vật như vậy, cơn phiền muộn, nóng này cùng sự bất an của anh chẳng những không nguôi mà ngược lại còn có nguy cơ bùng phát dữ dội hơn. Giờ phút này cảm xúc của Tuấn Hùng ngoài tức giận cũng chỉ còn có tức giận.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất