“Em thật ngốc! Con trai ở với em nhất định sẽ trở thành một đứa dễ bị lừa gạt!” Tuấn Hùng nằm nghiêng, ôm lấy cơ thể mềm mại ấm áp của Thu Lê vào lòng.
“Nguyên Khang giống anh sao có thể trở thành tên ngốc được!” Thu Lê ranh mãnh cười, cô gối đầu lên vai anh tò mò hỏi: “Sao em không cảm thấy anh quá lạnh nhỉ?”
Tuấn Hùng cong miệng cười: “Vậy sao?”
Anh lật người trấn áp cô dưới thân nheo mắt lại: “Thế bây giờ em cảm thấy như thế nào?”
“Đương nhiên là lạnh, nhưng vẫn có thể chịu được.” Thu Lê đẩy người ngồi dậy, cánh tay vươn tới chạm vào gò má của người đàn ông đau lòng hỏi: “Nói cho em nghe, kẻ nào đã hại anh?”
“Quang Thẩm sẽ làm việc này, chỉ cần em giữ an toàn cho chính mình là được.” Tuấn Hùng vén lọn tóc của cô ra sau tai rồi nói tiếp: “Dù sao cũng là nó nợ anh.
Thu Lê khẽ cau mày: “Anh không nói em cũng có thể tự đi tra xét. Anh muốn tốt cho em thì nên nói ra toàn bộ sự thật, biết địch biết ta, có thể em mới biết đường mà né.”
“Anh không nhớ được khoảng thời gian trước đó đã xảy ra chuyện gì. Lúc tỉnh lại thì anh đang ở nhà của ông Vĩnh sau đó trốn ra ngoài đi tìm em. Tuấn Hùng tránh nặng tìm nhẹ, anh không muốn để Thu Lê phải lo lắng khi biết về những gì anh đã trải qua khi ở đó.
“Lại là ông ta sao?” Cô cau mày thắc mắc: “Anh có nhớ lúc trước ở Trường Nam ông ta giao cho anh làm công việc gì không?”
Người đàn ông cau mày, khẽ lắc. Anh nhìn cô bật cười: “Dù gì anh cũng không phải là bánh bao nhỏ để bọn họ tùy ý bóp đâu, em đừng lo mà.”
Thu Lê đang muốn lên tiếng dạy dỗ anh một trận và hỏi thêm nhiều thứ khác nữa nhưng mà Tuấn Hùng giống như đã hết kiên nhẫn, hoặc là không muốn cô biết quá nhiều mà vội hạ người dùng môi lạnh của mình khóa lại cái miệng mềm mại kia.
Lại trải qua một trận kích tình nữa, Thu Lê mệt mỏi ngủ thiếp đi. Tuấn Hùng giúp cô lau rửa sạch sẽ sau đó nhìn sắc trời đang hửng sáng lại có chút tiếc nuối, đặt lên trán cô một nụ hôn rồi mới dần dần tan biến.
***
"Nói đi! Có chuyện gì mà anh đến tìm em sớm như vậy?" Thu Lê dựa người vào thành ghế sô pha, chống tay lên thái dương, sắc mặt cau có, mắt díp lại miệng liên tục ngáp ngủ.
Tâm trạng của cô lúc này rõ ràng đang rất bực bội.
Mà cũng đúng thôi, mới sáu giờ sáng Quang Thẩm đã chạy đến đây đòi gặp cô, gặp thì cũng thôi đi, có chuyện gấp gì mãi không nói lại cứ trừng mắt nhìn.
“Em nợ tiền chữa bệnh chưa trả cho anh à?” Thu Lê nhắm mắt, thái độ
dửng dưng chẳng thèm quan tâm tới sự ấm ức khó hiểu kia của Quang Thẩm.
Ai đang ngủ ngon mà bị một tên thần kinh như này thúc dậy ngồi như chịu phạt thế này, không cáu mới làm lạ. Thu Lê là vẫn còn nể mặt lắm
röi.
Quang Thầm nhướng mày: “Em rất buồn ngủ sao?”
“Hỏi thừa!”
“Đêm qua không ngủ?”
“Có!” Thu Lê cụt lủn đáp. “Nếu như anh còn hỏi mấy câu vớ vẩn nữa, chắc chắn anh sẽ phải hối hận vì đã chạy đến đây đấy.”
“Gần một tuần nay anh không gặp anh ấy. Thu Lê! Tuấn Hùng có tìm em không?” Quang Thẩm tỏ ra lo lắng hỏi cô.
“Vậy ạ.” Thu Lê vẫn ung dung nhắm mắt, không những vậy còn có xu hướng ngủ sâu.
Tròng mắt người đàn ông mỗi lúc một trầm. Bàn tay anh nắm lại nổi gân, khớp xương trắng bệch thể hiện nội tâm đang phải gồng lên kìm nén sự xúc động.
Quang Thẩm nhìn người phụ nữ trước mắt, cô ở ngay đây, gần với anh như thế nhưng khoảng cách của tâm hồn cao xa tựa mây trời.
Bàn tay hết nằm lại duỗi giơ lên xong lại hạ xuống. Cuối cùng, anh hít một hơi dài, chớp mắt một cái liền thu lại toàn bộ biểu tình bất đắc dĩ vừa rồi vào tận đáy lòng.
“Ông Vĩnh đã chết!” Quang Thẩm nhẹ giọng nói, lại tựa như một tiếng
than thở.
Anh vừa dứt lời, Thu Lê lập tức mở mắt ra, trạng thái tỉnh táo hoàn toàn, lớn tiếng hỏi lại: “Thật hay giả?”
“Thật! Đêm qua anh vừa cùng ông ta từ Núi Cấm trở lại, sáng nay đã
nghe thời sự sớm đưa tin ông ấy tử vong do bị bệnh nhồi máu cơ tim.”
“Ở đâu?”
“Nhà riêng!”
phiêu lưu kỳ lạ này, muốn biết kẻ đã hại Tuấn Hùng chính xác là ai.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất