Điên Cuồng Yêu Em [18+]

 

Ông Vĩnh trầm mặt xuống, chỉ thẳng tay vào mặt Quang Thẩm mà quát. 

Thấy ông ta anh cũng rất ngạc nhiên. Người này ngoại trừ gương mặt có nét giống, ngoài ra thì khác rất xa trong ảnh tư liệu, nhưng điều khiến anh kinh sợ hơn cả lại chính là câu nói vừa xong. Như vậy ý là sao? 

"Nghe chưa? Mau trở lại.” 

Tất cả mọi người ở xung quanh tưởng thánh nhập vào ông ta thì lập tức cúi rạp người xuýt xoa khấn lạy: “Xin ngài bớt giận!” 

 

“Đừng trách tội chúng con...” 

Quang Thẩm cau chặt lông mày. Anh nửa muốn giải thích rõ hiểu lầm, nửa lại muốn vờ ngu xem rốt cuộc là người đàn ông giả dạng thánh thần này đang tưởng mình là ai. Vì thế vẫn cứ đứng trân trân giữa một đám người quỳ gối thản nhiên nhìn lại. 

Thấy phản ứng của Quang Thẩm, ông già Vĩnh liền sinh nghi. Miệng lầm 

bẩm đọc gì đó anh không nghe rõ, chỉ thấy ánh mắt sáng độc ác của ông ta đang nhìn chăm chăm. 

Làm một bác sĩ tâm lý đã hành nghề gần chục năm nay, Quang Thẩm cũng đã từng gặp rất nhiều loại người, muôn hình vạn trạng, nhưng chưa từng có ai khiến anh cảm thấy ác cảm ghê gớm giống như khi đối mặt người đàn ông này, vẫn là nhịn không được đáy lòng cuồn cuộn dâng lên một cảm giác cực kỳ bài xích. 

Điều gì đã khiến một béo mập mạp biến hoá ra loại hình như thế này? 

Dáng người ông ta nhỏ bé, quắt quặt, làn da nhăn nheo như quả táo tàu mà màu sắc thì lại chẳng khác nhau là mấy. Cả người ông ta như đang bị nhấn chìm trong bộ quần áo trùng màu đỏ, chiếc mũ trắng đội nửa đầu để lộ ra phần tóc bạc dài lơ thơ trên vai. Đôi bàn tay gầy gò trơ xương y chang cái chân gà đang run rẩy giơ về phía anh làm ra động tác kỳ quặc kiểu như pháp quyết, muốn túm cái gì đó trong không trung. 

Ánh mắt ông ta hoảng hốt sau vài lần thất bại. (Anh đoán vậy.) Rồi chợt lớn giọng quát: “Cậu là ai?” 

“Khách du lịch!” Quang Thẩm nhún vai đáp: “Tôi chưa hiểu các ông đang theo đạo này gọi là đạo gì?” 

Ông ta thu tay lại giấu sau lưng. Bàn tay bên dưới lớp vải rộng của chiếc áo không khỏi run lên từng hồi. 

“Cậu đi đi, không tin thánh, lại còn báng bổ, thánh phạt cả làng chúng tôi!” Ông Vĩnh lớn tiếng đuổi. Đám người đang im lặng quỳ lạy như là nhận được tín hiệu lập tức nhào lên muốn bắt lấy Quang Thẩm mang đi. 

Quang Thẩm ngơ ngác lùi ra phía sân rộng: “Xin lỗi, tôi đã làm gì đâu, ở kìa, thế này là thế nào?” 

Trong số người đang tiến lại kia, anh còn nhận ra cậu nhóc hướng dẫn 

viên du lịch, cơ mà thần sắc cậu nhóc đó lúc này có vẻ gì đó rất lạ. Chẳng khác gì một con rối đã bị thôi miên. 

Lòng anh chợt hoảng, miệng không khỏi nuốt nước bọt vài lần. Rất lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình: "Ê nhóc, chuyện này là sao?" 

Cậu nhóc cười tủm tỉm, ánh mắt toát ra vẻ ngờ nghệch ma quái. "Tôi đã cảnh báo anh rồi." 

“???” Quang Thẩm thầm than khổ, anh nhìn bầu trời đang nhá nhem kháng nghị: “Còn chưa tối.” 

"Dù gì anh cũng đã đến đây, thôi thì cùng chơi một chút với tụi tôi cũng được.” 

Quang Thẩm trào phúng, môi giật giật, nhướng mày hỏi: “Chơi cái quái gì vậy?” 

Hiện tại, nếu như anh được lựa chọn, thà rằng anh mất thêm một khoản tiền thuê người đi điều tra còn hơn, đằng này lại muốn chính bản thân tự trải nghiệm nên mới rơi vào cơ sự này. Nói sợ cũng không hẳn, nhưng nói không lo lắng lại càng sai. Anh còn có người mình quan tâm đang ở nhà đợi, không thể bất chấp liều lĩnh ở chốn hoang sơn dã lĩnh này được. 

Thật đúng là ngu người. 

“Cậu dẫn tôi trở ra, tôi trả thêm tiền.” Quang Thẩm lên tiếng thỏa thuận: “Dù gì tôi cũng không hiểu chuyện gì cả.” 

“Để tôi, tôi đưa cậu về!” Ông Vĩnh bước lên trước, cặp mắt kia nhìn thẳng vào Quang Thẩm nói: “Tiện đường về thăm nhà.” 

Quang Thâm hơi khó hiểu. Nhìn Ông ta một chút, cuối cùng không nói gì, ngoan ngoãn đi theo. Chốc chốc lại ngoái đầu nhìn về ngôi nhà nọ cùng ngọn Núi Cấm im lìm trong làn mây trắng. 

Sau khi hai người rời đi, đám người đó cũng lần lượt tản hết. Sắc mặt ai nấy đều tỏ ra thản nhiên cứ như không hề hay biết một giây trước bản thân 

họ đã làm cái gì. 

Con đường đi từ thung lũng Dã Quỳ đi ra ngoài giống như nhanh hơn lúc vào. Trong bóng đêm, ánh đèn pin loang loáng soi vào cái bóng của ông Vĩnh, bên tai Quang Thẩm chỉ có tiếng bước chân dẫm lên đất đá, lá khô và cành cây phát ra tiếng kêu lào xào, răng rắc hòa cùng tiếng các nghóe, côn trùng. 

Họ đi tầm ba tiếng ròng rã thì ra tới khu vực bên ngoài. Đứng trước quốc lộ liên tỉnh nườm nượp xe, ông Vĩnh quay sang nhìn Quang Thẩm thật lâu, rồi thở dài nói: “Đừng đặt chân đến chỗ đó, không an toàn.” 

“Ông cho tôi một lý do?” Quang Thẩm hòi lại. Lúc này anh đã cảm nhận được sát ý trên người ông ta đã nhạt đi rất nhiều. 

“Cậu không hiểu cuộc sống của cậu đắt giá như thế nào đâu. Nên biết trân trọng nó!” 

eyJpdiI6IktmRTc3eGdBQmZPcG1XblpyOGl3XC9BPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkpiSXhBaUFvVTFJYzZqaXF1UlFpVVhVaHNrMlR6Q2Vyc2poU1BtbUpMRzl5VWsrR1FEbFdYR09Ic2ZXQ2RzMk1HTjlRK1wvQzdCTUM2cXBcL2ZwZ1NMT2VQR1VXR29qNkJuSXIzSHdCMjJPVnNPY2s4SUx0amtFYk92UFNXT29JOTNuRGlhdExuZkIwbktRMkNGSEszcjNWOVBwK1VmWU1TRHE1MkhmaWZ4ajFkNVZ3WWtISncrQXl5cDZiWkZTbWp2dkwxdFUwU1wvNGFPVndOTjNhc2JySzdrSnB2T1ZrVGpDcjVVUmNVN0FOaitGRGZuSDBSN0M1d01VbmlCUjVYN2hhTXBJbDVPSUxkc0tFd0NDWnIwQUpBZEtMVVFsZlJkMzBPXC9ORXRpak5BQXVmRGREOHU3UEZXMEcyb2hzVmR2M2NRWEpwMDlVaWZsbkRVbGhGempEMnk5aFpST1JVV0tSc0JWTmNzXC84WDFacndXclR6dFdZMnV5YXFtTTJ6SVAxeGVIckwxRDVHUGVHVlZiUXNpd3FDNTU5YmROcFNKWjJDdlZScXFYVUZjZnV2TGNidVhxQUhIc3dYZDRhZjJHR041VlwvVDFCSlRxblwveU4xN0V1YzJLaU1GMFN4Zjl5RFg3VmRcL2ZYWVFQS2xTSERuQWRFU010UnkrVlQ1TnMxZGkiLCJtYWMiOiI4NGU1NTg4ZWViNGYwYzdlNTUwMjU5YTM2NDg1MTM0ZGI0OTAzNDU5OGJhODAyZjUzMjlmYjVhZGMyOTU2Njc3In0=
eyJpdiI6IkFSVTU2MHBUOEZyZDBJaTJrdTAxblE9PSIsInZhbHVlIjoibWRUeDdrbFNsc0ZWa040WEZRaWJyZjNcL044RmNmNEVmMXVWTExtXC9EbVBoUVRlbG9MbCttbEE0WXduZWJxNUliTUc2T1BaSW1nS08xYllxOVJSN1IzbExIXC9ycUVyRHVDV0lvc3VuNHc0VHUzSmRQSTJIOUpCZkxoVnNUSmxmck00aHRDb1dPcmg3dEQrZG9Xbm1cL0NjSFJSUFhTK25BNW1pZFljeGhFbVNmQkVPR1NLYzh5c1ZobkVmOG1RcjFrUExwdjMrWEthT2ZHTWNWV1wvVUNtZkZBY3FGVU0xZjlQRUJaOWNkTVoxNDN3MDFxVUdLRVRNQVk0WFZvRWhpMzlMTzlYM1BmMkgxUWszZm9rVWJQWXFXRGllOFNjR2RhQ0JtMDVXVnc0SmN2bFhjZXVYM2dyZktTSjNkd2FWaEpmdFg0T0h1a00wcmxqUnp1YjJFWHdocndzeENyYjNWMjFVYldFMzhzWmcwcmVTTE1Ka1FOaGtDOXJjNlNpUXJobStnMUlrN24zaFhQYzZISjBDMGM4Uks0eFI2aXZpc2hIUDdnNUZ1aWVlS0QzVmtRNytld01PdXEyem9EVkxHMXRoREJ3M2pwNG9YUEFIdCtUSG54MXJpZz09IiwibWFjIjoiNWU5OTQ4ODY4NDhlYzkwMThiNWJmYzgxNDAxOGMxZGUzOTc5MzY4MDM1YTg0YzdmNzcwZDRkYzZiYmE3ZjVlOSJ9

Tiếng chuông điện thoại vang lên hết lần này đến lần khác nhưng dường như người phụ nữ ngủ trên giường không hề nghe thấy. Mi mắt cô hơi run run, miệng nức nở, thi thoảng cả người lại cong lên quằn quại một vài tư thế vô cùng quái lạ.

Ads
';
Advertisement