Thu Lê thở dài dặm thêm chút phấn lên gương mặt nhợt nhạt. Đôi mắt cô vô định nhìn vào bóng hình xinh đẹp trong gương, giống như đang xuyên qua đôi mắt kia mà tìm kiếm một bóng dáng khác. Ngày hôm nay cô cũng không bận lắm, còn hai ngày nghỉ phép nữa mới phải quay lại công ty.
Trời sang Thu nên thời tiết không mấy oi bức, nhưng đột nhiên lòng cô cứ nôn nóng bồn chồn khó tả. Thu Lê lấy giấy ăn chấm mồ hôi trên trán và chóp mũi, dặm thêm chút phấn nữa rồi mới đứng dậy thay đồ. Cô muốn đi dạo mua ít đồ chơi cho con trai. Thời gian vừa rồi Nguyên Khang được về quê
chơi cùng dì hai của Thu Lê, cũng là để cô ổn định lại tâm lý. Đầu tháng tới sẽ đón cậu nhóc trở lại.
Thu Lê đi dạo qua các cửa hàng đồ chơi theo sở thích của con trai mà vung tay mua đồ, cuối cùng là đến quần áo, giày dép... không thiếu một thứ gì. Cô chính là đang muốn bê cả cái trung tâm mua sắm này về nhà ấy chứ. Nhân viên trực quầy cười tít cả mắt rối rít cảm ơn rồi nhanh chóng xoay người đi đóng hàng giao cho bên vận chuyển.
Mua sắm một hồi, Thu Lê đi ra khu nghĩa trang. Giữa trưa trời nắng
hanh, hơi nóng ẩm từ những lùm cỏ tranh và mặt đường bê tông bốc lên khiến bầu không khí ngột ngạt vô cùng. Cô đi theo các bậc thang lên tới lưng chừng ngọn đồi mới tới mộ của Tuấn Hùng.
Mặc dù trong quách bên dưới này chỉ có tấm ảnh của anh được chôn, thì cô cũng vẫn hương khói đầy đủ.
Thu Lê ngồi xuống dựa người vào tấm bia đá bên dưới mái hiên, tay vuốt ve gương mặt của người đàn ông trên đó, mắt khẽ nhằm sau đó thiêm thiếp ngủ.
Điều này cũng chẳng có gì làm lạ, ba năm qua những lúc Thu Lê không tỉnh táo bỏ nhà đi, mọi người đều tìm thấy cô ngủ ở đây bất kể ngày đêm. Ngay cả người quản trang cũng không có cách nào đều phải mở cổng nghĩa trang cho cô vào.
Người ta vẫn đồn rằng, những người ra đi khi tuổi đời còn trẻ sẽ lưu luyến dương gian mà không chịu đầu thai, có trường hợp còn bắt luôn bạn đời đi cùng. Vậy nên ba năm qua ai cũng lo sợ Thu Lê sẽ như vậy.
Mà thực ra nếu không vì Nguyên Khang, cô cũng đã làm thế rồi.
“Anh sống khôn thác thiêng hãy nói cho em biết em phải làm gì đi? Tại sao nhiều lần anh về lại không nói gì với em? Anh đang giận em sao? Giận em lợi dụng Quang Thẩm...” Giọng nói nhẹ như tiếng thở của Thu Lê vang lên, âm thanh hòa cùng trong tiếng gió vi vu nghe không rõ ràng.
Giọt nước mắt nóng hổi của cô trượt ra khỏi khóe mắt lăn xuống, nối tiếp nhau tí tách rơi ướt một mảng áo.
Đáp lại Thu Lê chỉ có tiếng “éc éc” của loài chim lợn. Tiếng kêu vang vọng đến xé lòng từ gần đến xa. Trong không gian tĩnh mịch càng thêm rợn người.
Lần đầu tiên sau ba năm Thu Lê cảm giác bất an khi ở đây một
mình.
Cô ngước nhìn ánh hoàng hôn đỏ rực phía xa, hai tay ôm lấy cơ thể xoa xoa cánh tay ớn lạnh nổi da gà. Mái tóc dài bị cơn gió thổi cuốn lên bay loạn xạ, Thu Lê ngoái đầu nhìn người trên tấm bia thêm lần nữa, khẽ lẩm bẩm chào anh rồi vội vã trở về nhà.
Về gần đến nhà thì đã chín giờ đêm. Cô đi bộ. Chân mỏi nhừ, đầu ngón chân giống như đã bị mất đi cảm giác. Thành phố T lúc này đèn điện sáng như ban ngày, còn sôi động nhộn nhịp hơn cả ban ngày ấy chứ.
Nhưng nhà của Thu Lê lại nằm trong khu vực biệt thự cao cấp. Mỗi một biệt thự lại cách nhau khoảng vườn khá xa, cây cổ thụ phủ kín không gian trống, đi một mình trên con đường này vào ngày thường sẽ cảm thấy rất lãng mạn, nhất là khi được nằm tay người yêu.
Chỉ là, gần tới rằm tháng Bảy, cái loại bóng râm, rợp mát mà ngay cả tia nắng cho đến ánh trăng cũng không chiếu xuống được như thế này thì không thú vị chút nào. Thu Lê nhìn cái bóng xiêu vẹo của mình được ánh đèn đường chiếu xuống mặt đường cho bớt cô đơn, rồi cứ vậy lầm lũi bước đi. Tiếng gót giày lọc cọc như gõ đều từng nhịp báo trước cho vạn vật khác.
Đột nhiên, Thu Lê nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc đang ở không xa phía trước. Cô có chút giật mình, lòng tự hỏi kia là Tuấn Hùng hay Quang Thẩm?
Bước chân vẫn như cũ tạo ra âm thanh lọc cọc tiến tới gần.
Người kia mặc một chiếc áo sơ mi màu ghi, quần jean đen, vạt áo bên phải tùy ý giắt vào cạp quần. Anh đang thong thả bước đi, như là không hề biết ngay phía sau có một người phụ nữ đang chăm chú nhìn mình.
Đến khi chỉ cách người đàn ông hai, ba mét Thu Lê mới khẳng định được đó là Quang Thẩm.
Đã muộn như vậy rồi, anh ta làm gì ở chỗ này vậy?
Hướng này không phải là đường trở về nhà họ Vương.
Đương nhiên, là cô không chắc anh có tới nhà người quen nào ở gần đây
hay không. Chỉ là, cớ sao lại đi bộ?
Trong lòng Thu Lê tràn đầy nghi ngờ, dù sao theo lý mà nói thì giờ phút
này Quang Thẩm không nên xuất hiện ở đây trong bộ dạng như vậy.
truyền tới Thu Lê liền bất tỉnh nhân sự.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất