Rầm rầm rầm…  

             Từng tiếng nổ vang lên liên tục, năm người Côn Bằng lập tức đi đến trước mặt tám người, khí thế mạnh mẽ cuồn cuộn của bọn họ khiến cho tám người đồng thời ngừng lại. Mấy âm thanh rầm rầm vang lên giòn giã, toàn bộ Thánh Thân đều nứt toác ra, vỡ thành trăm mảnh.  

             Tám người hoảng hốt không thôi, bọn họ nhịn không được mà lùi về phía sau, bỗng sắc mặt trở nên nghiêm trọng vô cùng.  

             Ngũ Đại Thánh thú, tương đương với hàng Ngũ Đế, vậy mà bọn họ có thể chỉ cần yên lặng động thủ thôi, đã phế luôn đám người Thánh Thân bọn họ, thực lực chênh lệch nhau nhiều như vậy, thật sự không hợp lý lắm.  

             Mặc dù Chuẩn Đế đã đạt tới cảnh giới Đế Cảnh, nhưng vẫn khác biệt một trời một vực với đế quân chân chính.  

             “Minh Viễn, Lệ lão, Cừu lão...”  

             Liếc mắt nhìn đống thi thể chồng chất như núi quanh mình, Cổ Tam Thông nhanh chóng đã nhận ra một vài bóng dáng quen thuộc, chợt, tròng mắt trừng lên một cái, hai tay siết chặt lại.  

             Côn Bằng thấy vậy, cũng liếc mắt quan sát thi thể bốn phía một chút, nhịn không được lắc đầu thở dài: “Ngu dốt quá, các ngươi làm như vậy thì đạt được cái gì? Lúc trước, lão phu nói ít lại một chút, chủ yếu để cho các ngươi yên lặng xem biến, sao các ngươi lại…Ôi…”  

             “Có lẽ, đây chính là nhân loại, là nhân đạo!”  

             Hít thở sâu một hơi, một con mắt của Hải Ngao cứ nháy nháy, giật giật, quay đầu nhìn vào bên trong Tiểu Trúc, hét lớn: “Kiếm Đế, ngươi ra ngoài cho lão phu, nhìn những nhân loại đã chết trước cổng nhà ngươi xem, đó không phải là nhân loại mà ngươi từng khao khát sao?”  

             Cơ thể khẽ run rẩy, Kiếm Đế nhìn ra ngoài viện một cái, sắc mặt có vẻ rất nặng nề, dường như tận sâu trong đáy mắt có chút bối rối, không biết làm sao.  

             Lúc này, một âm thanh trong phòng Thiên Đế phát ra: “Kiếm Tâm, lão gia hỏa kia đang gọi ngươi đấy, ra ngoài kết thúc chuyện này đi, với thanh kiếm của nhân loại mà ngươi đã từng có…”  

             Vèo!  

             Tiếng xé gió vang lên, chợt, một đạo ánh sáng bảy màu rực rỡ bay vào trong cơ thể Kiếm Đế, cơ thể Kiếm Đế run rẩy một cái, đột nhiên khí thế đã mạnh mẽ lên rất nhiều: “Thiên Đế, ngươi đưa Đế Đạo cho ta sao?”  

             “Ngươi là Thiên Kiếm của ta, vậy nên ngươi cũng chính là ta. Giống như ta muốn luyện hóa mười đạo, trong đó tất nhiên sẽ bao quát luôn cả kiếm đạo của ngươi, mà ngươi cũng không có gì dị nghị. Bây giờ, kẻ địch đang xâm phạm, ta lại đang tu luyện đến thời khắc mấu chốt rồi, người có thể tin tưởng cũng chỉ có mỗi ngươi thôi. Đi đi, lãnh đạo tám tên phế nhân kia, ngăn cản đám súc sinh đó lại!”  

             Vèo vèo vèo...  

             Nói đoạn, bỗng nhiên từng đạo ánh sáng bảy màu rực rỡ từ bay ra từ phía trong phòng Thiên Đế, bay vượt qua tiểu viện, thẳng tắp nhập vào cơ thể Bát Đại Thánh Thú bị ép đến nỗi không thể đứng vững dưới chân Chuẩn Đế.  

             Chỉ một thoáng, cơ thể tám người đều run lên một cái, dường như chợt có một nguồn sức mạnh vô tận, khí thế cũng tăng lên một cách đột ngột, khiến cho toàn bộ đất trời đều phải chấn động theo.  

             “Cái này. . . Đây là... Sức mạnh của Đế Cảnh sao?”  

             Trong mắt lóe lên ánh sáng vui mừng, nam nhân tóc đỏ nhịn không được cười to lên: “Ha ha ha... Quả nhiên Thiên Đế đại nhân không có gạt chúng ta, giúp lão ta đoạt được đại đạo Đế Quân khác, lão ta sẽ ban thưởng cho chúng ta, giúp chúng ta đột phá Đế Cảnh, hoàn thành mong muốn suốt đời này!”  

             Bảy người khác nghe được, đồng thời cũng cảm nhận được cỗ sức mạnh cường đại kia, đều không khỏi có chút hưng phấn không hiểu, cười to liên tục.  

             Chỉ có đám người Côn Bằng lạnh lùng, thờ ơ quan sát tất cả mọi chuyện.    

             Vèo!  

             Một bóng dáng màu đen hiện lên, thân ảnh Kiếm Đế xuất hiện, đi tới trước mặt mọi người, trong tay cầm theo một thanh trường kiếm trắng sáng, mũi kiếm sắc bén, chỉ thẳng vào sáu người đối diện.  

             Hải Ngao thấy vậy, đôi mắt khẽ run rẩy, âm thanh trách mắng vang lên: “Thiết Kiếm Tâm, cuối cùng ngươi cũng chịu xuất hiện rồi. Năm đó, lão phu là bạn bè tốt với ngươi, sao ngươi lại động tay động chân với ta?”  

             “Trung nghĩa không thể cùng tồn tại, ta cũng chỉ có thể nói ta có lỗi với ngươi!”  

             “Hừ, năm đó ngươi và ta đã từng nghiên cứu kiếm đạo cùng nhau. Ngươi nói ngươi ngộ ra được Nhân Kiếm Đạo, nhưng ngươi lại là Thiên Kiếm Đạo, không thể tu luyện theo được nữa. Bây giờ, ta đã tìm được truyền nhân cho ngươi rồi, cũng giúp người đó đắc đạo trong ngay chính cái hang núi mà ngươi đã ngộ đạo đấy!”  

             Vỗ nhẹ bả vai Kiếm Đồng, đẩy lão ta ra, Hải Ngao khiêu khích nói: “Bây giờ, bản thân ngươi là Thiên Kiếm Đạo đối đầu Nhân Kiếm Đạo, để xem, rốt cuộc, ai mạnh ai yếu, chắc là ngươi cũng muốn biết chuyện này lắm nhỉ. Đã thế thì thử đấu với người đó một phen xem, Kiếm Đạo mà ngươi sáng tạo bằng cả tâm hồn mạnh rồi, nhưng chắc là Kiếm Đạo mà ngươi lĩnh ngộ được từ Thiên Đế càng mạnh hơn đó nhỉ!”  

             Keng!  

             m thanh choang choang phát ra, trong tay Kiếm Đồng nhẹ nâng một thanh trường kiếm với toàn thân đen nhánh, bình tĩnh chỉ vào lão ta nói: “Ta là Ma Kiếm, ngươi là Thiên Kiếm, trước khi cha ta quyết thắng bại một phen với Thiên Đế, chúng ta giao đấu thử xem!”    

             “Ha ha ha... Được thôi, dù sao cũng chỉ có một bậc thầy trong kiếm đạo. Mà chúng ta đều là Kiếm Đạo Đế Quân, dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải chiến đấu!" Khẽ cười một tiếng, máu chiến trong lòng Kiếm Đế dạt dào, đạp mạnh chân, bỗng nhiên phóng thẳng về phía Kiếm Đồng.  

             Kiếm Đồng cũng không nhượng bộ chút nào, một kiếm bay tới, hai thanh kiếm nhanh chóng va chạm vào nhau, trong nháy mắt đã đan xen lẫn nhau. Nhưng cũng chỉ trong chốc lát đó, đã là hàng ngàn thanh kiếm va vào nhau.  

             Bộp!  

             Hai người đứng thẳng, lần lượt tiến đến chỗ của đối phương, không nói không động. Ngay sau đó, âm thanh ầm ầm mãnh liệt vang lên, toàn bộ thiên khung như muốn vỡ tung đến nơi, nhất thời biến thành một không gian với đỉnh màu đen nhánh, không thể thấy được ánh sáng, không phân biệt được ngày đêm.  

             Đám người sợ hãi cả kinh, hoảng hốt vô cùng, những tu giả Hoàng Vực càng kéo nhau lùi lại, không dám tiến lên dù chủ một bước. Không phải do bọn họ sợ, chẳng qua bọn họ tự hiểu được rằng, ngay bây giờ, bọn họ đã không có khả năng giúp đỡ gì được nữa, có thể ngăn cản được Thiên Đế hay không, cũng chỉ có thể xem bọn họ.   

             Một mảnh lá cây phiêu lãng theo gió, chậm rãi rơi vào giữa hai người, Kiếm Đồng và Kiếm Đế đều không nhúc nhích, đợi đến khi lá cây kia rơi xuống đất, mới đồng thời lắc mình một cái, đã không thấy bóng dáng, tăm hơi đâu.    

             Ngay sau đó, âm thanh leng keng leng keng chói tai vang lên, vang vọng khắp trong các ngõ ngách của đất trời, nhưng duy chỉ có bóng dáng của hai người là không nhìn thấy đâu. Cũng chỉ có Ngũ Thánh Thú và Bát Chuẩn Đế mới có thể nhìn thấy kiếm khí của bọn họ giao chiến với nhau như nào, chúng đang không ngừng tung hoành ngang dọc.  

             Không khỏi hưng phấn xoa xoa tay, Bát Chuẩn Đế cũng có chút ngứa tay chân, nhìn về phía Ngũ Đại Thánh Thú đối diện, cười lớn một tiếng, kêu gào nói: “Nghe đồn sức mạnh của Thánh Thú có thể sánh ngang với Đế Quân. Mà bọn ta cũng vừa mới xưng đế xong, mong chư vị hãy chỉ giáo một phen được không nhỉ?”    

             “Các ngươi sao?”  

             Khẽ nhíu lông mày lại, bỗng nhiên Côn Bằng khinh thường bĩu môi: “Chỉ sợ các ngươi còn không có tư cách này ấy chứ!”  

             Sắc mặt hơi trầm xuống, nam nhân tóc đỏ cười lạnh: “Có tư cách này hay không, vậy thử một chút thì biết rồi chứ sao!”  

             Rầm!  

             Mạnh mẽ đạp chân một cái, bỗng nhiên nam nhân tóc đỏ phóng về hướng Côn Bằng, mấy người còn lại thấy vậy cũng đuổi theo sau. Mỉm cười lắc lắc đầu, Côn Bằng và Ngũ Thánh thú liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nghênh tiếp.  

             Kết quả, bây giờ, năm thú và tám người đụng vào nhau, năng lượng cuồng bạo bay ra các ngõ ngách bốn phía. Nhưng mà, điều làm cho người mở rộng tầm mắt là chỉ với một chiêu mà thôi, cả tám tên làm giả Chuẩn Đế mà không thành kia đều ngã rạp xuống đất. máu tươi trào lên cổ họng, nhịn không được mà phun ra tứ tung.  

             “Sao... Làm sao có thể như vậy?”  

             Tròng mắt nhịn không được mà co rụt lại, đám người hoảng hốt: “Bọn ta đã là Đế Quân rồi mà, sao lại có thể bị Thánh Thú đánh bại dễ dàng như thế?”  

             Nhếch miệng cười một tiếng, Côn Bằng khinh thường bĩu môi: “Cái gì mà Đế Quân cơ chứ, có mà Ngụy Đế ấy. Muốn xưng đế, nào có dễ dàng như vậy? Phải biết, phàm là Đế Quân, đều có bản lĩnh thực chiến đấu rút qua hàng ngàn năm, mới có thể đắc thành đại đạo được. Đạo mà các ngươi tu luyện là Kiếm Đạo, còn đại đạo trong cơ thể  các ngươi đều là của Đế Quân hết, căn bản không hợp với các ngươi, sao các ngươi có thể phát huy ra được sức mạnh chân chính của Đế Quân đại đạo được?”  

             “Không thể nào, Thiên Đế nói, chỉ cần có được đại đạo của Đế Cảnh, thì có thể trở thành Đế Quân mà, sao lại vậy được...”  

             “Lão ta lừa các ngươi đấy, nếu không, bản thân lão ta bị thương nặng do trúng phải độc tình, nên không thể du tẩu thế gian, làm sao có thể chắc rằng các ngươi sẽ trung thành tận tâm làm việc cho lão ta? Hơn nữa, các ngươi ở Phàm giai cũng thuộc vào tốp những nhân vật đỉnh cao đó chứ, sao lại chọn đi con đường nhỏ nhoi này vậy? Ôi, đúng là tham lam che mờ mắt các ngươi rồi đấy, ha ha ha…”    

             Cười cười, khẽ lắc đầu, Côn Bằng từ chối cho ý kiến. Bát Chuẩn Đế kia cũng lộ ra vẻ không hiểu, sâu trong đáy mắt là vẻ mơ màng.  

             Đúng lúc này, một âm thanh rất lớn phát ra, hai bóng dáng kia lại tách ra, đứng yên trong không trung. Chỉ là, Kiếm Đồng cầm kiếm trong tay, uy phong lẫm liệt, còn cánh tay Kiếm Đế đã nhiễm chút sắc đỏ.  

             Cúi đầu nhìn cánh tay đang không ngừng rỉ máu, Kiếm Đế lại nhìn về phía Kiếm Đồng, cười vui vẻ: “Ngươi thắng, từ nay về sau, ngươi là Kiếm Đế!”  

             “Không, sao ngươi để cho ta!” Chậm rãi lắc đầu, đôi mắt Kiếm Đồng mang theo nghi ngờ: “Vì sao? Nếu như ngươi xuất ra toàn lực, chưa chắc gì ta đã là đối thủ của ngươi!”  

             Không nói gì, Kiếm Đế quay đầu nhìn về phía Hải Ngao, lại chỉ trầm mặc.  

             “Kiếm Tâm!”  

             Nhưng, đúng lúc này, bỗng nhiên một tiếng quát lạnh vang lên, một con ngươi to lớn màu vàng óng chợt xuất hiện trên chín tầng trời: “Cuối cùng, ngươi vẫn chọn theo phe nhân loại sao!”  

             Tròng mắt nhịn không được co rụt lại, Côn Bằng không ngừng lùi mấy bước về sau, kinh ngạc nói: “Thiên Đế?”  

             “Thiên Đế, ngày xưa, ta nợ Hải Ngao, mà ta cũng không muốn phản bội ngươi. Bây giờ, ta đã thua dưới kiếm thuật của người mà ta đã ngộ ra ngày xưa, và ta cũng không hối tiếc!”  

             “Ta đã biết chuyện Kiếm Đạo của ngươi không phải là thuần túy Thiên Kiếm, nếu không lúc trước kẻ đó đưa Đế Đạo cho ngươi mà không mảy may khống chế gì. Cho nên những năm gần đây, ta biết rõ không ai có thể sánh với Kiếm Đạo của ngươi, những tên phế nhân này ta cũng không để cho ngươi dạy bảo. Bây giờ xem ra, hành động lúc trước của ta quả thực sáng suốt vô cùng!”  

             “Phế nhân?”  

             Không khỏi sững sờ, những tên Chuẩn Đế kia nhìn về phía bầu trời: “Thiên Đế đại nhân, trong mắt ngài, bọn ta chính là phế nhân sao?”  

             “Hừ, đương nhiên, nhưng mà các ngươi còn khác hơn đám sâu kiến nhiều! Bây giờ các ngươi đã vô dụng với ta, Đế Đạo trong cơ thể các ngươi đúng là lãng phí, trở về hết cho ta!”    

             Tiếng quát lạnh vang lên trong không gian mênh mông, cơ thể đám người run lên một cái, không nhịn được mà đồng thời đều bay lên không trung. Bát Chuẩn Đế sợ hãi kêu la liên tục, nhưng nhanh chóng biến mất dưới mắt mọi người.   

             Khuôn mặt Kiếm Đế vô cảm, cơ thể cũng từng chút một bị hút về phía con ngươi kia, Hải Ngao thấy vậy, tay mắt lanh lẹ, vội vàng đi đến bên cạnh lão ta, kéo lão ta lại, hét lớn: “Thiết Kiếm Tâm, ngươi nói rõ cho lão phu, cái gì gọi là nợ lão phu?”  

             “Ta là Thiên Kiếm của Thiên Đế, vĩnh viễn sẽ không phản bội lão ta, chuyện duy nhất mà ta có thể làm, đó là truyền đạo của ta xuống thôi, về phần người kia có thể hợp nhất mười đạo được hay không, cũng chỉ có thể xem ý trời thôi!”  

             Phụt!  

             Đầu ngón tay bắn ra một đạo kiếm khí, đánh lui Hải Ngao, Kiếm Đế cứ như vậy bị hút vào bên trong con ngươi to lớn kia. Chỉ là trước lúc biến mất, khóe miệng của lão ta khẽ cười vui vẻ: “Hải Ngao huynh, vĩnh biệt, hi vọng ngươi sẽ không lâm vào con đường bị diệt thế...”  

             “Thiết Kiếm Tâm!”  

eyJpdiI6ImtjaTNjbHJ2b3doUU9GanZMY3hDSFE9PSIsInZhbHVlIjoiZzNVNklDVWhsMlEydlNSMVpcL0YyV3lESkhjSHQ0c20xdThDTlF4SktpZEludm1SUCtXQ1lrYmlqckUzNnZ0TkxSTXFKMmFjZUpDcEtCYkpZbmR6SDhOYUVrK0ZDcHJ6VEwxYitsZEpudEFYWUtEVlorVlVHR1AzbmlFM3MweTc4MzBrMkJpXC9RaE94MGNpODRZd0VcLzVoOExSV1VONTA4ckNGcGFNRjFUNk9Zb0w4bFFWNkJLYjlBWFpnMjBiM3hsQ3FkQXd2WEJoWXpPamd6NVJSTVl6cm1BandpdERydE9tSnZOQkFRZjZ4M2NGcmhsb2JnbkFQdmExZ1NZVmdKVks4NUpJUDVYZWVqU3RDRHdhSmhaZ1luTmFYZG5RT0NmY0VDc2RKcDlkNHQ5NkdoeUUwdXU0T2hZbDhTS2IxQ3lyU3RmRFlTaWgwczVtVGM4R3NnZ2N5NU9RTkxQRFBvYlcyWmRuSDZvbDZFb2hZZEVcL2tUTEc0dnorWUIwYlFPUndOaFpTbTlHYnloMjgxNkRQR1M5QktBNG5YOUpwZStQVVBlN1pBcnZGRVhDWG9ZYlUyMUNDN2dLV1ZtQ2RHd3E1blNTVXIrWllnS1MwenYxaXV3K3d6NThnbDdWRzFGazhjUGtBMEd6eVhEMXBBclwvaFdqUUR3TnpLUjJjTlRKQ3R1aUNXTEV0MTZua2E2UnFZVXllSCtnbnAwZnJ4R3FYa2F5bFZYaXBVdkJ0MGVaMXJnM1JPNkZCTVpHK1hUTisiLCJtYWMiOiI2MmE0Y2YzZDE4NmJkZGU3NjkzZDFmZDI0MDk2N2FmZjhlZTA3YjA5MTM2MjA3OTc4MGFlNWVkYjg5YjliNTJhIn0=
eyJpdiI6Im1heG1MclRJOGlyTTN0ZDNOZ0pJcmc9PSIsInZhbHVlIjoiakVmUTc2TkJkMXI5dzdSUzQrWmI1d1o3dkZPMlY4NXl5T0ltQkNra0VubklpMkpFODJpZ0JCM2VnZHNCWTNDbVE3c1F6bGVGS1V5MDJ2OER3Q2YyV0JSRlE0MWszb3dOWTlJejd5S3FYWVBBbzBHRDNXaGt6OGxmYm1ZUGFBRjZXQVhzcnI2TEdldllOSERDQ1pFbzVhN3doWG9vdkZyME5GbjFMWXRcL1RPST0iLCJtYWMiOiJjMmMwODAzYjBjOWM4ODgyODU4ZjIwZGQxZjAzYzRlMDI4YTJlNDY1ZWY5YmViM2M1ZDkzMGQ1ODFhNjM5ZDJjIn0=

             Cùng lúc đó, tiếng xé gió vang lên, Kính Nguyệt Tiểu Trúc vỡ ra, bỗng nhiên một bóng dáng màu trắng bay đến trước mặt tất cả mọi người. Một cước đạp lên trên đỉnh núi, bễ nghễ liếc nhìn về phía dưới, nơi có năm thú và một kiếm đang đứng, khóe miệng khẽ cười, quát to: “Lũ súc sinh kia, khoa trương cũng nửa ngày rồi, bản tọa chơi đùa với các ngươi đây!”

Ads
';
Advertisement
x